đọc truyen sex
Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014
truyen sex - hoàng tử trong chuyện cổ tích
Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014
truyen sex - Ký ức về thạch sùng tình đầu
Hắn nghĩ thế cuộc của mỗi người sẽ trải qua những lần vấp ngã, sau mỗi lần như vậy nếu ta đủ can đảm, lý trí để tiếp túc bước đi trên con đường đã chọn, thì khi đó bản thân đã trưởng thành hơn.Mọi chuyện rồi sẽ ổn và trong hắn vẫn còn những ký ức đẹp về một thằn lằn tình đầu mang lại nhiều cảm xúc.
day la noi dung footer*
"Cơn mưa, đã xóa hết những ngày yêu qua.
Chỉ còn mình anh ngu ngơ, mong cho cơn mưa
Tan trong yêu thương không vội vã."
Tiếng nhạc cất lên cũng như chính tâm trạng lúc này của hắn, cái cảm phim sex giác trống vắng vô hồn đang gặm nhấm từng ngày trong tâm trí. Thời tiết giống như một cô nàng đỏng đảnh, mới lúc nãy thôi trời ơi còn đang nắng vàng mà giờ đã u ám ám xịt rồi bất đột nhiên đổ cơn mưa.Hắn ngồi đó một mình với ly cà phê sữa đá, thường thì những người uống cà phê một mình là những người đang cô đơn và mang nhiều tâm cảnh chứa chất trong lòng. Ánh mắt hắn nhìn xa xôi ra ngoài, trời ơi mưa rã rích rồi hắn thẫn thờ lần theo những ký mỏ ác xưa cũ tưởng như rất gần mà giờ đây đã rất xa. Bao nhiêu yêu thương xót hắn giấu giếm trong lòng giờ đây chừng như hòa tan theo cơn mưa nặng hạt.
Chuông telephone reo, cô gái trả lời với giọng gắt gỏng:
- Alo! Có chuyện gì vậy?
Hắn cố gắng dịu giọng:
- Em đang làm chi đó? Đi làm về chưa tối nay nếu e rảnh gặp với anh được không?
- Em đang nhậu với mấy người trong công ty, vậy nha! Rồi cúp máy để cho hắn thẩn thờ thông thoáng một tẹo buồn.
Hắn một sinh viên mới tốt nghiệp ra trường học đang trong thời kì tìm việc, với nền kinh tế đang khó khăn,các công ty tư cạnh tranh lẫn nhau, đâu đâu cũng thấy giảm biên, giảm tiền lương tăng giờ làm. Muốn xin được một chân vô quốc gia thì phải quen biết rồi chạy chọt, nhà hắn thì không khá giả, ba mẹ cũng tiền làm mướn chức bình phẩm thường với mức tiền lương đủ sống thành thử công cuộc tìm việc của hắn cũng không mấy suôn sẻ, hay nói cách khác là hắn đang trong tình trạng thất nghiệp ( chuyện thường ngày ở huyện).Nhưng hắn vẫn thường xuyên lạc quan là mình sẽ kiếm được một công việc ổn định tiền là sớm hay muộn thôi. Cô gái nghe điện thoại lúc nãy là bạn gái hắn, mới tốt nghiệp ra trường chuyên nghành tài chính thị marketing, may mắn kiếm được việc tại một công ty tư nhân. Xét cho cùng thì làm cho tư nhân hay quốc gia không quan trọng, cốt yếu thu nhập là bao nhiêu? Nhưng ai cũng muốn vào được nhà nước để ổn định hơn cho cuộc sống sau này, thời thế từng lớp mà!
Bạn gái và hắn quen nhau từ hồi học cấp ba tới giờ tính ra cũng đc gần 5 năm, lên cực kì học cũng cùng nhau ra Sài Gòn học nhưng không cùng trường học mà ở hai quận khác nhau cách nhau mười mấy cây. Khoảng thời gian hoá viên là trên dưới thời gian đẹp nhất của mỗi đời người: " vô tư, mê chiêm bao không lo nghĩ gì cả? ngoài việc học." Tình yêu cũng vậy, thời đó nó thật neo người giản hai đứa đi dạo với nhau, cùng ăn vặt một thứ gì đó rồi ngồi uống nước hàn huyên tâm tình đủ thứ chuyện trên trời đất dưới đất, mơ nằm mê về cuộc sống sau này. Bạn gái hắn dáng người xinh xinh và cũng biết cách ăn mặc nhưng điều động hắn thích nhất là tính chất cách của cô ấy, rất cá tính, độc lập và lanh lợi.Cuối tuần hắn chạy xe qua ký túc xá chở bạn gái đi chơi sau một tuần học găng và xa cách, lâu lâu dành dụm được ít đồng cân hắn dẫn bạn gái đi mua đồ. Con gái ai chả thích làm đẹp hắn biết thế thành ra cũng chiều, muốn nhân tình của mình cũng bằng người ta. Là con giai nhưng hắn không ham nhậu nhẹt, cờ bạc, hay banh bóng thành thử cũng dư ra một ít đồng cân để lo việc tình phí. Bạn gái hắn không phải tuýp người ăn chơi cho nên cũng ít giao thiệp với bằng hữu bên ngoài, có thì cũng chơi với những đứa ở trong ký túc xá nhưng phục dịch hết đều lo học nên hắn cũng chắc dạ phần nào.
Cuộc sống cứ yên ả trôi qua như vậy, đến năm thứ ba bạn gái không được ở trong ký túc xá nữa bởi vì nhà trường quy định để tạo điều kiện có chỗ ở cho các đâm viên năm nhất. Hắn tìm được một nhà nguyên căn gần trường để thuận lợi cho việc đi học cho người thương và bạn ký túc xá của cô ấy. Ra ngoài thuê trú cũng có cái hay của nó, chủ động hơn về thời kì và thoải mái trong việc nấu bếp nhưng chỉ thuê trú lại là một khoản đáng kể so với hồi ở trong ký túc xá. Hắn hỏi:
- Bây giờ ra ở trú chân tiền ba mẹ gửi lên liệu có đủ cho em dùng đến hết tháng không?
- Em nghĩ sẽ đủ ôi thôi bởi vì khi ở trong ký túc xá không được nấu bếp thành thử phải ra ăn ngoài vừa ngán đến tận cổ lại tốn kém. Giờ chuyển ra ngoài ở chỉ tự nấu ăn sẽ bù lại cho đồng cân thuê nhà, đã thế còn đảm bảo vệ sinh với lại chất lượng nữa chứ!
Cô bạn gái nói xong nở một nụ cười ranh mãnh, hôm nay em có chuyện muốn bàn với anh:
- Em đang tính chất là sẽ bán đồ nữ trước cổng ký túc xá, vốn thì em đã xin mẹ rồi còn việc nhập quy hàng em đã tìm hiểu là sẽ nhập đầu hàng bên quận 5 có thạch sùng của bà chị bên đó. Em tin chắc là truyen sex sẽ bán chạy như tôm tươi ấy chứ? Nếu anh đồng ý thì anh sẽ được giao nhiệm vụ làm xe ôm chở em đi lấy quy hàng kiêm thường xuyên nhân viên bán hàng, mỗi tối ra trước cổng ký túc xá bán với em vừa tận dụng được thời kì rãnh, được bên ý trung nhân nhiều hơn lại còn có thêm thu nhập nữa.Anh chịu hông?
Hắn hơi ngạc nhiên về phương kế hoạch mà cô ấy vừa nói, sau vài phút suy nghĩ " bạn gái mình lớn rồi còn biết cách lập ra phương kế hoạch kinh doanh nữa" , và tất nhiên hắn vui vẻ gật đầu đồng ý. Quả thực đợt quy hàng trước tiên lấy về bán hết ngay, với sở thích thẩm mỹ bắt kịp xu hướng thời trang trẻ của mấy bạn gái, phải chi cả rất đâm ra viên, lại ở ngay trước cổng ký túc xá nữ lúc nào cũng có người qua lại nên việc buôn bán rất thuận lợi. Hắn chỉ việc dọn hàng ra trông nom thành phố tới thì liền dọn đầu hàng vào còn bạn giá như bán hàng phục và tham mưu cho khách. Có khi một tuần nhập đầu hàng đến hai ba lần. Nhờ vậy nên cô ấy đã lấy lại được vốn ban đầu trả lại cho mẹ, lại dư ra một khoản cho nên không phải xin thêm đồng cân từ gia đình nữa mà để làm những việc mình thích như mua đồ hay học thêm anh văn giao tiếp, các chứng tiền ngoài để phủ phục vụ cho nhu cầu việc làm của cô ấy sau này. Nhiều lúc hắn nghĩ thật may mắn cho ai lấy được cô ấy vừa xinh lại linh lợi nhanh bén biết tính toán làm ăn, nghĩ đến người mà cô ấy chọn sau này làm chồng là hắn cũng khiến hắn hi vọng vào một hạnh phúc , một viễn ảnh mai sau tươi sáng.
Năm cuối đời đâm ra viên cũng đã đến, hai đứa đều lao đầu vào học để lấy được bằng đúng thời hạn. Rồi đi thực tập, làm báo cáo tốt nghiệp, học chứng đồng cân tin học,..... nhiều thứ để làm cho nên thời kì gặp nhau cũng ít dần không nhiều như lúc trước nhưng biết làm sao được phải cố để có một tương lai tốt đẹp với những dự định và hoài bão đang còn dang dở nữa. Mọi gắng chung cuộc cũng được đền bồi khi hắn và người yêu đều tốt nghiệp với tấm văn bằng loại khá. Bắt đầu bước ra đời thử thách và khẳng định mình trên con đường sự nghiệp, mong kiếm được việc làm, dành dụm chỉ làm đám cưới và lo cho cuộc sống sau này của hai đứa. Hắn tự nhủ với lòng mình phải thật cố để đạt được những điều đó.
Nhưng cuộc sống vốn dĩ không như ta tưởng tượng, ra trường hắn bắt đầu chật đánh vật nộp hồ sơ tìm việc, nhiều chỗ cũng gọi đi phỏng vấn nhưng đều hẹn sẽ gọi lại với thời gian sớm nhất ( câu nói mà hắn nghe muốn phát nhàm và cũng thi hài định là không được tuyển).Thời gian này bạn gái của hắn đã đi làm, hắn vẫn thường xuyên đưa đón, hắn còn quan hoài mang đồ ăn lên chỗ làm cho cô ấy. Đêm về hai đứa dạo xe quanh thành thị rồi dừng lại một quán nước vỉa vỉa hè ngồi nhâm nhỉ xiên que cùng nhau trò chuyện về công việc. Cô ấy luyên thuyên kể chuyện " nào là trên chỗ làm có người này người kia, xích mích, đố kỵ lẫn nhau, áp lực công việc gặp phải hay những anh chàng theo đuổi cô ấy. Hắn ngồi lắng nghe, lâu lâu góp ý một số phận điều động cần làm và cách cư xử trong công việc.
Đột nhiên bạn gái hỏi hắn:
- Chừng nào anh kiếm được việc? còn phải lo cho tương lai hai đứa mình sau này nữa chứ?
Hắn thông thoáng buồn lặng im một hồi, có phải hắn không muốn đi làm đâu? Hắn vẫn đang nỗ lực tìm việc đấy chứ?. Rồi hắn trấn an bạn gái:
- Bây giờ kiếm việc đâu phải dễ! em yên bụng đi anh một mực sẽ kiếm được việc rồi ổn định cuộc sống. Cô bạn gái nghe xong không nói gì tiền trầm ngâm.
Quãng đường về cả hai không nói gì với nhau , kiểu như trong đầu mỗi người đang có những dòng suy nghĩ riêng. Thấm thoát ra trường học cũng được sáu tháng và hắn vẫn thất nghiệp, dạo này bạn gái hắn bận bịu hơn nhiều so với lúc trước, thời kì dành cho hắn ngày một báo cáo dần và cũng ít trò chuyện hay tâm tư với nhau như xưa. Lúc đầu hắn cũng hiểu và thông cảm tưởng là:" chắc dạo này trên công ty bận, sức ép công việc nhiều nên thời gian bên nhau ít đi ". Cô ấy bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho các thằn lằn quan hệ tầng lớp và trong công việc, tranh thủ những ngày cuối tuần hắn gợi ý muốn gặp nhưng cô ấy phớt tỉnh bảo:
- Cuối tuần em bận đi giao lưu ký hiệp đồng với mấy anh chị trong công ty, chứ cứ ro ró trong nhà hoài thì biết khi nào mới khôn lên được.
Lúc này hắn dần nhận ra sự đổi thay trong mối quan hệ giữa hai người đã bắt đầu có sự xa cách. Hắn gắng tỏ ra vui vẻ:
- Vậy em đi đi khi nào rảnh thì liên lạc với anh!
Hắn nói vậy trong lòng không vui một tẹo nào nhưng lại không muốn thạch sùng quan hệ trở thành ra căng thẳng. Một ngày kia trong lúc đang ngồi nhắm nháp cà phê với đám bạn, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái trông giống như bạn gái truyen dam hắn, cô gái ăn bận gợi cảm khoác tay một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi nói cười vui vẻ rồi bước lên xe hơi sang trọng lướt đi. Định thần lại vài giây , có lẽ hắn nhìn nhầm chăng? Sao lại có thể như thế được, cái dáng người thân thuộc ấy chắc chắn là dáng người bạn gái hắn. Trong lòng hắn chợt dấy lên một ngọn lửa ghen tuông, mặc cho đám bạn vô tư lự chém gió còn hắn giờ đây như người mất hồn, tấm tức đầy tức giận thả linh hồn theo những nghĩ suy tiêu cực.
Tối đó hắn gọi điện cho cô bạn gái với một giọng tức tối khó chịu:
- Hôm nay a nhìn thấy em đi với một người khác giới lại còn khoác tay trông có vẻ tình tứ lắm?
Cô gái trả lời:
- Em đi gặp đối tác làm ăn không được hả?
- Vậy sao phải ăn mặc mát mẻ lại còn khoác tay tình tứ như thế?. Hắn phẫn nộ
- Ủa chứ em là con gái bộ em không có quyền làm đẹp hả? Mà sẵn đây em nói luôn luôn bây chừ em đi làm rồi chứ không phải thời đâm viên nữa mà anh cứ bắt em ở nhà không cho giao tế bên ngoài. Đối tác làm việc thì vớ nhiên phải có người khác giới, sao anh cấm em được? Mà anh có cấm hay không em mặc xác vẫn cứ làm!!! Cô bạn gái lạnh nhạt trả lời.
Mọi bức xúc bấy nay cộng thêm cả sự việc ngày bữa nay hình như được hắn tuôn ra hết:
- Đồng ý là đi làm em phải xã giao những cũng phải có mức độ chứ ? Cả tuần thời kì em dành cho anh được bao nhiêu trong khi đó anh là bạn trai của em. Gọi điện lúc nào cũng bận. Thử hỏi lương tháng em được bao nhiêu trong đó mà em ăn chơi tiêu pha như vậy, rồi em có tiết kiệm được gì không?
- Cái đó không cần anh lo, em tự biết phải làm gì? Mà có đi chơi thì người ta cũng bao em chẳng phải bỏ đồng nào. Giọng cô gái có vẻ kiêu hãnh lắm!
Hắn lặng cả người do không tin bạn gái hắn lại thốt lên những lời như thế?
- Anh muốn nói gì nữa không thì em đi ngủ mệt! Rồi hớt tóc máy.
Sau cuộc cãi vã hôm đó cả hai không liên lạc với nhau. Hắn vẫn lẳng lặng theo dõi và quan hoài bạn gái nhưng tuồng như cô ta không mặn mòi cho lắm. Nhiều đêm hắn nằm trăn trở nghĩ suy đến hai ba giờ sáng, bao lăm kỷ niệm lúc xưa hốt nhiên ùa về man di thứ xảy ra quá nhanh, khiến hắn không tin chẳng thể chấp nhận được người con gái hắn yêu thương lại đổi thay nhanh một cách chóng mặt như vậy? Hắn từng hạnh phúc bên ái tình mà hắn tôn thờ, là tình yêu mặc cả hai cùng vun đắp cho nhau mới có được. Cảm thấy tiếc nuối bởi chưng tưởng chừng hạnh phúc đã được tìm thấy, vậy mà giờ đây miệng hắn lại cười chua chát quyện một tẹo mặn đắng của những giọt nước mắt đang rơi trong lòng.
Còn đâu những mong ngóng cuối tuần, còn đâu những buổi gặp gỡ những tin nhắn yêu thương xót mỗi đêm, hay tiền là những cuộc gọi tiền để nghe thấy giọng nói của nhau, để được nghe em tâm tình kể lể những gì em đã làm trong ngày.....? Thay vào đó là giờ đây là những dòng tin nhắn trả lời bỏ qua chuyện, những giọng nói lạnh lùng, em không còn ôm chặt chịa hắn từ phía sau xe đồng cân ngồi cách xa lặng im một cách đáng sợ.
Cũng đã được ba tháng sau cuộc cãi vã đó. Buổi chiều thứ bảy cô gái hẹn gặp hắn để có chuyện muốn nói. Hắn tới chỗ hẹn nhìn cô ấy trông vẫn xinh nét mặt hiện lên vẻ linh lợi nhưng giờ đây không còn thơ ngây mà thay vào đó một tí từng trải. Cô gái mở lời trước:
- Anh dạo này vãn khỏe chứ?
Hắn gượng cười không trả lời và hỏi:
- Em bảo gặp anh có chuyện gì muốn nói mà?
Cô gái thoáng buồn rồi ngập ngừng, cảm giác như có gì đó nghẹn nơi cố kỉnh họng rồi cô ấy không nhìn vào mắt hắn và nói:
- Em không còn yêu anh nữa!!!
Câu nói tiền vỏn vẹn có sáu chữ thôi nhưng sao giống như sáu nhát dao đâm vào tim hắn, nỗi đau như thắt lại. Mặc mặc dù biết ngày này rồi sẽ đến và đã chuẩn bị tâm lý nhưng hắn vẫn cảm thấy đau đớn và hết sức vọng. Hắn hỏi một cách vô thức:
- Em có người khác rồi đúng không?
Cô gái im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm.
- Em xin lỗi, nhưng anh phải hiểu cho vì chưng em là con gái thành ra nhiều thứ phải nghĩ suy lắm, sức ép về gia đình chuyện chồng con sau này khiến em cảm thấy mệt mỏi lắm. Em muốn kiếm một người nam giới chững chạc và có sự nghiệp để đảm bảo cho cuộc sống sau này. Hai đứa mình cùng tuổi nhau và nhiều vấn đề khác nữa, liệu chừng anh có đảm bảo là sẽ lo được cuộc sống đầy đủ cho em không? Hay em phải đợi anh thêm ba mê hoặc bốn năm nữa cũng có thể là hơn. Lúc đó thì em cũng đã già mất rồi, em chẳng thể đánh mất đi tuổi thanh xuân để chờ anh vì chưng con gái có thời của nó và ba mẹ em cũng không muốn như vậy.
Hắn như tắt thở lặng, miệng lắp bắp:
- Em..............
Hắn muốn chèo kéo nhưng nhìn ánh mắt của cô ấy hắn cũng đã hiểu là người con gái hắn yêu cũng đã phải dằn vặt suy nghĩ rất nhiều mới nói ra điều này. Cuộc trò chuyện tuồng như đã đến hồi kết, cả hai không cần nói lời tạm biệt đồng cân cần nhìn ánh mắt ôi thôi là hiểu mọi chuyện đã kết thúc. Hắn đành gật đầu chấp nhận, giây lát lúc đó như một cuộn phim đen trắng quay chậm in đậm trong tâm trí....... Và cô ấy đã ra đi.
Mỗi ngày trôi qua với hắn thật dài, bao suy nghĩ, bao cảm xúc cứ đè nén khiến hắn cảm thấy nghẹt thở. Cảm giác như cuộc sống chẳng còn gì đặc biệt, chẳng còn mong và trông đợi vào thứ gọi là tình yêu nữa. Phải chăng con gái lớn lên sẽ đổi thay – Đúng rồi! Hắn tự nhủ mày phải thực tế đi, đã qua cái thời học đâm sinh viên nằm mộng nằm mộng về một mai sau màu hồng, rồi hắn không còn nhọc lòng về vấn đề tình cảm nhiều như trước nữa. Hắn bắt đầu lên phương kế hoạch để bắt đầu một cuộc sống mới, đăng ký học một khóa lớp kỹ năng giao tiếp, học thêm một sô chứng đồng cân để bổ sung kiến thức tạo dịp tìm việc. Và một phần cũng để quên đi những chuyện không vui và cô cố gắng hoàn trả thiện bản thân mình hơn.
Sau một thông thoáng hồi ức hắn nhấp một ngụm cà phê sữa đá, hương vị nhẹ nhõm đến nằm mơ mẫn trôi tuột xuống cổ họng tạo cảm giác thật thỏa mãn. Cơn mưa đã tạnh, những giọt mưa phất phơ đậu trên vai áo người qua đường, gió thổi nhè nhẹ luồn qua mái tóc như muốn xoa dịu tâm cảnh kẻ trầm tư. Đôi khi cuộc sống hiện tuyệt làm cho người ta quên đi những yêu thương lúc xưa. Công việc, tiền tài, danh vọng, bon chen làm cho con người tốt lên theo một khía cạnh nào đó nhưng cũng xấu đi theo một cách khác. Giữa cái cuộc sống xô người tình ấy, hắn vẫn giữ cho mình một nổi niềm suy tư riêng, như một miền tâm vong linh chẳng thể xóa nhòa theo từng bước chân trưởng thành. Hắn nghĩ thế cuộc của mỗi người sẽ trải qua những lần vấp ngã, sau mỗi lần như vậy nếu ta đủ can đảm, lý trí để tiếp kiến túc bước đi trên con đường đã chọn, thì khi đó bản thân đã trưởng thành hơn.Mọi chuyện rồi sẽ ổn và trong hắn vẫn còn những ký mỏ ác đẹp về một thằn lằn nguồn cơn mang lại nhiều cảm xúc.
Ngô Hiếu
Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014
truyen sex - Ý chí và nghị lực sẽ vượt qua vớ cả
Đối với tôi là 1 đời trẻ thì chắc sẽ có ít khó khăn và áp lực hơn, nhưng chưa hẳn là không có. Áp lực cũng có trạng thái rất nhiều từ bài vở trên lớp hay cũng có khi áp lực từ gia đình khiến tôi phải đau đầu và muốn nổ tung ra. Cũng có lúc tôi rất bế tắc nhưng cái bế tắc đó lại rất ít khi tôi tự hiểu rằng mình là người gây ra bế tắc đó và chẳng thể trách ai được mà hãy tự trách chính thị bản thân mình…
Năm nay tôi mới 16 tuổi con đường tương lai của tôi rất dài nó đòi hỏi tôi phải kiên cố trên đôi trân của mình. Từng ngày từng ngày phải nỗ lực vượt qua, mọi khó khăn mọi bế tắc, man di trở ngại áp lực, còn rất nhiều. Không trạng thái nào nản trí ngay từ những bước đi trước tiên trong cuộc đời. Và khi tôi sinh ra ba má tôi đã xác định cho tôi 1 hướng đi tốt để mai kia có 1 cuộc sống hạnh phúc ấm lo và đủ sống, và tôi cũng tự phải xác định hướng đi cho mình từ bây giờ, để làm sao có nghị lực phấn đầu bởi bản thân bởi vì gia đình và vì 1 sông núi luôn vững chắc…Nhưng cũng có những lúc tôi cũng ghen ghét khá là nhiều người nhất là những người bạn cùng trang lứa tuổi. Chắc danh thiếp bạn cũng thắc mắc tại sao nhỉ……….
Tôi hoá ra trong 1 gia đình không khá giả nhưng cũng đủ ăn và đủ sống, mẹ tôi cũng đã mua cho tôi những thứ mà tôi thích, và chiều chuộc tôi như bao đứa trẻ khác, mẹ đã không để tôi thua kém gì bầu bạn và man di người. Người ta có 10 thì tôi cũng có 8,9 như thế là quá đủ rồi. Chắc ai cũng thắc mắc vì sao tôi nhắc đến bố nhỉ? Thật ra cha tôi đã mất cách đây khá lâu rồi, tôi đã phải xa cha và sống với mẹ từ bé. Khi tôi xa cha thì cha tôi vẫn sống đến 1 thời gian sau bố tôi đã qua đời vì uống quá nhiều rượu. Cùng từ lí vì rượu mà bố mẹ tôi đã phải xa nhau và chẳng thể sống cùng nhau được nữa, bởi cứ khi cha nội tôi uống rượu vào là đều la mắng và đánh mẹ tôi, khiến mẹ tôi vô cùng đau đớn, nhưng mẹ tôi vẫn chịu đựng được do bố tôi không uống rượu là 1 người rất tốt và hiền lành và chăm chỉ, ai cũng quý mến ông vì chưng ông giúp đỡ rất nhiều người. Nhưng cứ có rượu vào là bố tôi đổi thay hoàn trả toàn từ tính nết cho đến mọi rợ nghĩ suy hành Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Ý Trí Và Nghị Lực Sẽ Vượt Qua Tất Cả - Truyện Ngắn - KenhTruyen.Com | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/y_tri_va_nghi_luc_se_vuot_qua_tat_ca/2014-09-16-14950#ixzz3DX9eYw00
Có Thế nói trong mỗi chúng ta, ai cũng từng phải vượt qua mọi sự khó khăn trong cuộc sống hay là áp lực từ mọi phía từ gia đình hay từ công việc của chúng ta.v.v.v… Nhưng những khó khăn đó liệu chúng ta có vượt qua được hay không hay mọi áp lực chúng ta có thể quên đi và bắt đầu lại được không? Tất cả đều là một câu hỏi, tại sao trước khi chúng ta gặp phải khó khăn hay áp lực, chúng ta lại không tự hỏi rằng chúng ta có tạo ra những khó khăn đó không? Hay có tạo ra áp lực không. Và có những lúc ta không thể nào tự tìm tòi những lí do hay nguyên nhân khiến ta phải như thế, rất khó. Chúng ta chỉ biết đặt câu hỏi là tại sao và vì sao và liệu mình có vượt qua được không. Điều đó không khó nhưng trước khi chúng ta làm 1 điều gì đó hãy cân nhắc và suy nghĩ kĩ có nên làm hay không? Đó mới là điều quan trọng, mọi sự khó khăn và áp lực đều do những việc ta làm không tốt để rồi một ngày nào đó áp lực đến với chúng ta khiến ta vô cùng khó xử trước những khó khăn và áp lực đó…! Hãy nhớ khi chúng ta gặp khó khăn hay là khi chúng ta có bế tắc đến đâu thì gia đình luôn ở bên cạnh, đối với người trưởng thành lấy vợ và có con thì đã có vợ luôn ở bên cạnh quan tâm sẻ chia. Còn đối với 1 người chưa trưởng thành thì đã có bố mẹ luôn ân cần quan tâm giúp đỡ và cho ta những lời khuyên bổ ích…
Đối với tôi là 1 thế hệ trẻ thì chắc sẽ có ít khó khăn và áp lực hơn, nhưng chưa hẳn là không có. Áp lực cũng có thể rất nhiều từ bài vở trên lớp hay cũng có khi áp lực từ gia đình khiến tôi phải đau đầu và muốn nổ tung ra. Cũng có lúc tôi rất bế tắc nhưng cái bế tắc đó lại rất ít khi tôi tự hiểu rằng mình là người gây ra bế tắc đó và không thể trách ai được mà hãy tự trách chính bản thân mình…
Năm nay tôi mới 16 tuổi con đường tương lai của tôi rất dài nó đòi hỏi tôi phải vững chắc trên đôi trân của mình. Từng ngày từng ngày phải cố gắng vượt qua, mọi khó khăn mọi bế tắc, mọi trở ngại áp lực, còn rất nhiều. Không thể nào nản trí ngay từ những bước đi đầu tiên trong cuộc đời. Và khi tôi sinh ra bố mẹ tôi đã xác định cho tôi 1 hướng đi tốt để mai kia có 1 cuộc sống hạnh phúc ấm lo và đủ sống, và tôi cũng tự phải xác định hướng đi cho mình từ bây giờ, để làm sao có nghị lực phấn đầu vì bản thân vì gia đình và vì 1 đất nước luôn vững chắc…Nhưng cũng có những lúc tôi cũng ghen tị khá là nhiều người nhất là những người bạn cùng lứa tuổi. Chắc các bạn cũng thắc mắc tại sao nhỉ……….
Tôi sinh ra trong 1 gia đình không khá giả nhưng cũng đủ ăn và đủ sống, mẹ tôi cũng đã mua cho tôi những thứ mà tôi thích, và chiều chuộc tôi như bao đứa trẻ khác, mẹ đã không để tôi thua kém gì bạn bè và mọi người. Người ta có 10 thì tôi cũng có 8,9 như thế là quá đủ rồi. Chắc ai cũng thắc mắc tại sao tôi nhắc đến bố nhỉ? Thật ra bố tôi đã mất cách đây khá lâu rồi, tôi đã phải xa bố và sống với mẹ từ bé. Khi tôi xa bố thì bố tôi vẫn sống đến 1 thời gian sau bố tôi đã qua đời vì uống quá nhiều rượu. Cùng từ lí do rượu mà bố mẹ tôi đã phải xa nhau và không thể sống cùng nhau được nữa, bởi vì cứ khi bố tôi uống rượu vào là đều la mắng và đánh mẹ tôi, khiến mẹ tôi vô cùng đau đớn, nhưng mẹ tôi vẫn chịu đựng được vì bố tôi không uống rượu là 1 người rất tốt và hiền lành và chăm chỉ, ai cũng quý mến ông vì ông giúp đỡ rất nhiều người. Nhưng cứ có rượu vào là bố tôi thay đổi hoàn toàn từ tính nết cho đến mọi suy nghĩ hành động khiến mẹ tôi vô cùng đau khổ và thương xót. Đến 1 thời gian sau mẹ tôi không chịu đựng được nên đã đưa tôi rời xa bố tôi. 1 thời gian sau mẹ tôi nhận được tin bố tôi đã qua đời, mẹ và tôi cất tốc chạy về để lo đám tang cho bố tôi, khi đó tôi mới chỉ là cậu bé học lớp 3 khá ngây thơ và không biết bố mất vui hay buồn, 1 suy nghĩ khá hồn nhiền. Cho đến khi tôi học cấp 2 nghĩ lại thì cảm thấy vô cùng đau xót vì đã không còn được nhìn thấy bố và báo hiếu cho bố nữa, bố tôi rất yêu tôi, tôi nghe mẹ kể hồi bé ba yêu tôi lắm chiều tôi đủ thứ. Nhưng bây giờ lại không được như hồi bé nữa vì bố tôi đã mất. Cứ mỗi ngày trôi qua là tôi lại thấy mình thiếu thiếu 1 thứ gì đó thật khó tả, nhưng tôi biết thừa là thiếu bố, tôi không trách bố vì bất cứ lí do gì, vì tôi biết bố rất thương tôi, và tôi cũng thế rất yêu bố!
Thay vì bố mất sớm, mẹ tôi đã bù đắp cho tôi hi sinh rất nhiều để làm sao cho tôi được sống tốt hơn.
Trả công nuôi con mỗi ngày..mẹ đánh đổi bằng sự khó nhọc
Tiền lo cho con ăn học..mẹ trả bằng tuổi thọ từng sợi tóc
Để con luôn bình an..mẹ tập làm quen đời gai góc
Không muốn ai phải bận tâm..đêm về chỉ mình mẹ khóc
Sống cho bố..nghĩ cho con..lo gia đình..mặc phận mình
Quanh năm..cay đắng, buồn tuổi..chần chốc, mẹ vẫn cứ lặng thinh
Chẳng cần ai hỏi han..chẳng cần ai ủi an
Điều mẹ dành cho con và bố..đều là sự hy sinh
Mẹ không nói nhưng con biết..mẹ chịu khổ nhiều rồi
Nước mắt, mồ hôi rơi nhiều...chẳng qua mẹ cố dấu đi thôi..
Bao nhiêu năm đời người..hết bấy nhiêu năm vì con
Bao lần con bất hiếu..mẹ vẫn dang rộng tay đón
"Con Xin Lỗi”..! vì chưa bao giờ cố gắng hiểu mẹ..
Khi mẹ cần con nhất..con không ở bên chia sẽ,
Tất cả mọi thứ con làm..từ bé đến lớn chỉ toàn nghĩ về con.
Và mẹ không muốn tôi đi theo vết xe đổ của bố, nó sẽ làm hỏng tương lai của tôi và mẹ luôn muốn tôi là người có ích cho xã hội.
Và cũng chính từ mẹ đã giúp tôi luôn tự động viên bản thân mình phải cố gắng vượt qua mọi khó khăn và áp lực. Đã có lúc tôi như muốn buông xuôi tất cả chì từ những việc dường như rất đơn giản, hay có lúc tôi cảm thấy chán nản việc học vì quá nhiều bài tập và học quá nhiều trên lớp. Tất cả như bế tắc, nhưng tôi đã không dại dột gì mà mà làm những điều khiến hậu quả sau này. Tôi đã tự đánh tỉnh mình bằng những lời khích lệ động viên cho chính bản thân của mình. Khá là hay khi tôi đã thử nói: "Ê Tài Đẹp Trai, mi có thể làm được mà, có tý khó khăn mà đã tắt điện”. Thế là tôi cười 1 lúc rồi lại nghĩ xem mình có thể quên đi được hay không? Và cứ hỏi và cứ trả lời là có, tiếp là làm để chứng minh cái có của mình. Không có gì khó chỉ sợ không có ý trí.
Tôi cũng tự đánh giá mình là người sống khá vui vẻ và nhiều màu cuộc sống, nhưng đó là bên ngoài thật sự bên trong thì tôi lại là 1 người có suy nghĩ nội tâm. Tôi có 2 thứ: vui vẻ và nội tâm. Hai thứ đó rất hay nếu như bạn biết hòa quyện. Tôi đã sử dụng vui vẻ khi ở cùng gia đình và bạn bè và mọi người. Còn nội tâm là khi tôi ở một mình và suy nghĩ. Thường thì khi tôi gặp bế tắc lại cần có nội tâm nhiều hơn vui vẻ. Bởi khi đó sẽ giúp tôi nghĩ được nhiều hơn về kĩ năng sống và cách giải quyết bế tắc.
Tuy tôi mới nhiều 16 tuổi nhưng cảm thấy mình như 1 ông cụ non, từng trải qua mọi chuyện, mọi cảm xúc vui buồn, và mọi cảm giác. Nhưng tất cả đều có cái chung là nó rất khó diễn tả. Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Luôn hướng về cái nhìn mới, quên đi mọi âu lo!!!
động khiến mẹ tôi hết sức đau khổ và xót thương xót. Đến 1 thời kì sau mẹ tôi không chịu đựng được thành thử đã đưa tôi rời xa cha tôi. 1 thời gian sau mẹ tôi nhận được tin cha tôi đã qua đời, mẹ và tôi cất tốc chạy về để lo đám tang cho bố tôi, khi đó tôi mới chỉ là cậu bé học lớp 3 khá thơ ngây và không biết bố mất vui hay buồn, 1 nghĩ suy khá vong hồn nhiền. Cho đến khi tôi học cấp 2 nghĩ lại thì cảm thấy hết sức đau xót bởi đã không còn được nhìn thấy cha nội và báo hiếu cho bố nữa, bố tôi rất yêu tôi, tôi nghe mẹ kể hồi bé ba yêu tôi lắm chiều tôi đủ thứ. Nhưng bây giờ lại không được như hồi bé nữa vì chưng bố tôi đã mất. Cứ mỗi ngày trôi qua là tôi lại thấy mình thiếu thiếu 1 thứ gì đó thật khó tả, nhưng tôi biết thừa là thiếu bố, tôi chẳng trách cha nội vì chưng vô luận lí do gì, bởi chưng tôi biết bố rất thương xót tôi, và tôi cũng thế rất yêu bố!
Thay bởi cha mất sớm, mẹ tôi đã báo đáp cho tôi hi hoá rất nhiều để làm sao cho tôi được sống tốt hơn.
Trả công nuôi con mỗi ngày..mẹ đánh đổi văn bằng sự khó nhọc
Tiền lo cho con ăn học..mẹ trả văn bằng tuổi thọ từng sợi tóc
Để con luôn luôn bình an..mẹ tập làm quen đời gai góc
Không muốn ai phải bận tâm..đêm về chỉ mình mẹ khóc
Sống cho bố..nghĩ cho con..lo gia đình..mặc phận mình
Quanh năm..cay đắng, buồn tuổi..chần chốc, mẹ vẫn cứ lặng thinh
Chẳng cần ai hỏi han..chẳng cần ai ủi an
Điều mẹ dành cho con và bố..đều là sự hy sinh
Mẹ không nói nhưng con biết..mẹ chịu khổ thân nhiều rồi
Nước mắt, mồ hôi rơi nhiều...chẳng qua mẹ gắng dấu đi thôi..
Bao nhiêu năm thế hệ người..hết bấy nhiêu năm do con
Bao lần con bất hiếu..mẹ vẫn dang rộng tay đón
"Con Xin Lỗi”..! bởi vì chưa bao giờ nỗ lực hiểu mẹ..
Khi mẹ cần con nhất..con không ở bên chia sẽ,
Tất cả mọi rợ thứ con làm..từ bé đến lớn tiền toàn nghĩ về con.
Và mẹ không muốn tôi đi theo vết xe đổ của bố, nó sẽ làm hỏng hóc mai sau của tôi và mẹ luôn luôn muốn tôi là người hữu ích cho xã hội.
Và cũng chính thị từ mẹ đã giúp tôi thường xuyên tự cổ vũ bản thân mình phải cố kỉnh vượt qua mọi rợ khó khăn và áp lực. Đã có lúc tôi như muốn buông trôi tất cả chì từ những việc chừng như rất neo người giản, hay có lúc tôi cảm thấy chán nản việc học vì quá nhiều bài tập và học quá nhiều trên lớp. Tất cả như bế tắc, nhưng tôi đã không dại dột gì mà mà làm những điều động khiến hậu quả sau này. Tôi đã tự đánh tỉnh mình văn bằng những lời cổ vũ cổ vũ cho đích thị bản thân của mình. Khá là hay khi tôi đã thử nói: "Ê Tài Đẹp Trai, mi có thể làm được mà, có tý khó khăn mà đã tắt điện”. Thế là tôi cười 1 lúc rồi lại nghĩ xem mình có thể quên đi được hay không? Và cứ hỏi và cứ trả lời là có, tiếp là làm để chứng minh cái có của mình. Không có gì khó tiền sợ không có ý trí.
Tôi cũng tự đánh phải chi mình là Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Ý Trí Và Nghị Lực Sẽ Vượt Qua Tất Cả - Truyện Ngắn - KenhTruyen.Com | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/y_tri_va_nghi_luc_se_vuot_qua_tat_ca/2014-09-16-14950#ixzz3DX9eYw00
Có Thế nói trong mỗi chúng ta, ai cũng từng phải vượt qua mọi sự khó khăn trong cuộc sống hay là áp lực từ mọi phía từ gia đình hay từ công việc của chúng ta.v.v.v… Nhưng những khó khăn đó liệu chúng ta có vượt qua được hay không hay mọi áp lực chúng ta có thể quên đi và bắt đầu lại được không? Tất cả đều là một câu hỏi, tại sao trước khi chúng ta gặp phải khó khăn hay áp lực, chúng ta lại không tự hỏi rằng chúng ta có tạo ra những khó khăn đó không? Hay có tạo ra áp lực không. Và có những lúc ta không thể nào tự tìm tòi những lí do hay nguyên nhân khiến ta phải như thế, rất khó. Chúng ta chỉ biết đặt câu hỏi là tại sao và vì sao và liệu mình có vượt qua được không. Điều đó không khó nhưng trước khi chúng ta làm 1 điều gì đó hãy cân nhắc và suy nghĩ kĩ có nên làm hay không? Đó mới là điều quan trọng, mọi sự khó khăn và áp lực đều do những việc ta làm không tốt để rồi một ngày nào đó áp lực đến với chúng ta khiến ta vô cùng khó xử trước những khó khăn và áp lực đó…! Hãy nhớ khi chúng ta gặp khó khăn hay là khi chúng ta có bế tắc đến đâu thì gia đình luôn ở bên cạnh, đối với người trưởng thành lấy vợ và có con thì đã có vợ luôn ở bên cạnh quan tâm sẻ chia. Còn đối với 1 người chưa trưởng thành thì đã có bố mẹ luôn ân cần quan tâm giúp đỡ và cho ta những lời khuyên bổ ích…
Đối với tôi là 1 thế hệ trẻ thì chắc sẽ có ít khó khăn và áp lực hơn, nhưng chưa hẳn là không có. Áp lực cũng có thể rất nhiều từ bài vở trên lớp hay cũng có khi áp lực từ gia đình khiến tôi phải đau đầu và muốn nổ tung ra. Cũng có lúc tôi rất bế tắc nhưng cái bế tắc đó lại rất ít khi tôi tự hiểu rằng mình là người gây ra bế tắc đó và không thể trách ai được mà hãy tự trách chính bản thân mình…
Năm nay tôi mới 16 tuổi con đường tương lai của tôi rất dài nó đòi hỏi tôi phải vững chắc trên đôi trân của mình. Từng ngày từng ngày phải cố gắng vượt qua, mọi khó khăn mọi bế tắc, mọi trở ngại áp lực, còn rất nhiều. Không thể nào nản trí ngay từ những bước đi đầu tiên trong cuộc đời. Và khi tôi sinh ra bố mẹ tôi đã xác định cho tôi 1 hướng đi tốt để mai kia có 1 cuộc sống hạnh phúc ấm lo và đủ sống, và tôi cũng tự phải xác định hướng đi cho mình từ bây giờ, để làm sao có nghị lực phấn đầu vì bản thân vì gia đình và vì 1 đất nước luôn vững chắc…Nhưng cũng có những lúc tôi cũng ghen tị khá là nhiều người nhất là những người bạn cùng lứa tuổi. Chắc các bạn cũng thắc mắc tại sao nhỉ……….
Tôi sinh ra trong 1 gia đình không khá giả nhưng cũng đủ ăn và đủ sống, mẹ tôi cũng đã mua cho tôi những thứ mà tôi thích, và chiều chuộc tôi như bao đứa trẻ khác, mẹ đã không để tôi thua kém gì bạn bè và mọi người. Người ta có 10 thì tôi cũng có 8,9 như thế là quá đủ rồi. Chắc ai cũng thắc mắc tại sao tôi nhắc đến bố nhỉ? Thật ra bố tôi đã mất cách đây khá lâu rồi, tôi đã phải xa bố và sống với mẹ từ bé. Khi tôi xa bố thì bố tôi vẫn sống đến 1 thời gian sau bố tôi đã qua đời vì uống quá nhiều rượu. Cùng từ lí do rượu mà bố mẹ tôi đã phải xa nhau và không thể sống cùng nhau được nữa, bởi vì cứ khi bố tôi uống rượu vào là đều la mắng và đánh mẹ tôi, khiến mẹ tôi vô cùng đau đớn, nhưng mẹ tôi vẫn chịu đựng được vì bố tôi không uống rượu là 1 người rất tốt và hiền lành và chăm chỉ, ai cũng quý mến ông vì ông giúp đỡ rất nhiều người. Nhưng cứ có rượu vào là bố tôi thay đổi hoàn toàn từ tính nết cho đến mọi suy nghĩ hành động khiến mẹ tôi vô cùng đau khổ và thương xót. Đến 1 thời gian sau mẹ tôi không chịu đựng được nên đã đưa tôi rời xa bố tôi. 1 thời gian sau mẹ tôi nhận được tin bố tôi đã qua đời, mẹ và tôi cất tốc chạy về để lo đám tang cho bố tôi, khi đó tôi mới chỉ là cậu bé học lớp 3 khá ngây thơ và không biết bố mất vui hay buồn, 1 suy nghĩ khá hồn nhiền. Cho đến khi tôi học cấp 2 nghĩ lại thì cảm thấy vô cùng đau xót vì đã không còn được nhìn thấy bố và báo hiếu cho bố nữa, bố tôi rất yêu tôi, tôi nghe mẹ kể hồi bé ba yêu tôi lắm chiều tôi đủ thứ. Nhưng bây giờ lại không được như hồi bé nữa vì bố tôi đã mất. Cứ mỗi ngày trôi qua là tôi lại thấy mình thiếu thiếu 1 thứ gì đó thật khó tả, nhưng tôi biết thừa là thiếu bố, tôi không trách bố vì bất cứ lí do gì, vì tôi biết bố rất thương tôi, và tôi cũng thế rất yêu bố!
Thay vì bố mất sớm, mẹ tôi đã bù đắp cho tôi hi sinh rất nhiều để làm sao cho tôi được sống tốt hơn.
Trả công nuôi con mỗi ngày..mẹ đánh đổi bằng sự khó nhọc
Tiền lo cho con ăn học..mẹ trả bằng tuổi thọ từng sợi tóc
Để con luôn bình an..mẹ tập làm quen đời gai góc
Không muốn ai phải bận tâm..đêm về chỉ mình mẹ khóc
Sống cho bố..nghĩ cho con..lo gia đình..mặc phận mình
Quanh năm..cay đắng, buồn tuổi..chần chốc, mẹ vẫn cứ lặng thinh
Chẳng cần ai hỏi han..chẳng cần ai ủi an
Điều mẹ dành cho con và bố..đều là sự hy sinh
Mẹ không nói nhưng con biết..mẹ chịu khổ nhiều rồi
Nước mắt, mồ hôi rơi nhiều...chẳng qua mẹ cố dấu đi thôi..
Bao nhiêu năm đời người..hết bấy nhiêu năm vì con
Bao lần con bất hiếu..mẹ vẫn dang rộng tay đón
"Con Xin Lỗi”..! vì chưa bao giờ cố gắng hiểu mẹ..
Khi mẹ cần con nhất..con không ở bên chia sẽ,
Tất cả mọi thứ con làm..từ bé đến lớn chỉ toàn nghĩ về con.
Và mẹ không muốn tôi đi theo vết xe đổ của bố, nó sẽ làm hỏng tương lai của tôi và mẹ luôn muốn tôi là người có ích cho xã hội.
Và cũng chính từ mẹ đã giúp tôi luôn tự động viên bản thân mình phải cố gắng vượt qua mọi khó khăn và áp lực. Đã có lúc tôi như muốn buông xuôi tất cả chì từ những việc dường như rất đơn giản, hay có lúc tôi cảm thấy chán nản việc học vì quá nhiều bài tập và học quá nhiều trên lớp. Tất cả như bế tắc, nhưng tôi đã không dại dột gì mà mà làm những điều khiến hậu quả sau này. Tôi đã tự đánh tỉnh mình bằng những lời khích lệ động viên cho chính bản thân của mình. Khá là hay khi tôi đã thử nói: "Ê Tài Đẹp Trai, mi có thể làm được mà, có tý khó khăn mà đã tắt điện”. Thế là tôi cười 1 lúc rồi lại nghĩ xem mình có thể quên đi được hay không? Và cứ hỏi và cứ trả lời là có, tiếp là làm để chứng minh cái có của mình. Không có gì khó chỉ sợ không có ý trí.
Tôi cũng tự đánh giá mình là người sống khá vui vẻ và nhiều màu cuộc sống, nhưng đó là bên ngoài thật sự bên trong thì tôi lại là 1 người có suy nghĩ nội tâm. Tôi có 2 thứ: vui vẻ và nội tâm. Hai thứ đó rất hay nếu như bạn biết hòa quyện. Tôi đã sử dụng vui vẻ khi ở cùng gia đình và bạn bè và mọi người. Còn nội tâm là khi tôi ở một mình và suy nghĩ. Thường thì khi tôi gặp bế tắc lại cần có nội tâm nhiều hơn vui vẻ. Bởi khi đó sẽ giúp tôi nghĩ được nhiều hơn về kĩ năng sống và cách giải quyết bế tắc.
Tuy tôi mới nhiều 16 tuổi nhưng cảm thấy mình như 1 ông cụ non, từng trải qua mọi chuyện, mọi cảm xúc vui buồn, và mọi cảm giác. Nhưng tất cả đều có cái chung là nó rất khó diễn tả. Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Luôn hướng về cái nhìn mới, quên đi mọi âu lo!!!
người sống khá vui vẻ và nhiều màu cuộc sống, nhưng đó là bên ngoài thật sự bên trong thì tôi lại là 1 người có suy nghĩ nội tâm. Tôi có 2 thứ: vui vẻ và nội tâm. Hai thứ đó rất hay giả dụ bạn biết hòa quyện. Tôi đã sử dụng vui vẻ khi ở cùng gia đình và bầu bạn và mọi rợ người. Còn nội tâm là khi tôi ở một mình và suy nghĩ. Thường thì khi tôi gặp bế tắc lại cần có nội tâm nhiều hơn vui vẻ. Bởi khi đó sẽ giúp tôi nghĩ được nhiều hơn về kĩ năng sống và cách dẫn giải quyết bế tắc.
Tuy tôi mới nhiều 16 tuổi nhưng cảm thấy mình như 1 ông cụ non, trải đời qua man di chuyện, man di xúc cảm vui buồn, và man di cảm giác. Nhưng bít tất cả đều có cái chung là nó rất khó diễn tả. Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Luôn hướng về cái nhìn mới, quên đi mọi âu lo!!!