Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

truyen sex - hoàng tử trong chuyện cổ tích

Mẹ mua cho mình một quyển truyện.

Trong truyện có một hoàng tử cô độc trên phim sex sa mạc rộng lớn.

Mình hỏi mẹ, mẹ ơi, hoàng tử sao lại đơn độc ạ? Công chúa của chàng đâu rồi?

Mẹ nói mình, đó không phải hoàng tử, đó là câu chuyện kể về cuộc xiêu bạt của một chú cáo con.

Mình khó hiểu, rõ ràng trên trang giấy là bức vẽ hoàng tử.

Mẹ sai rồi, mình gắng giải thích, là hoàng tử mà, chàng còn nhìn con cười này.

Mẹ mình rất giận, bà nghĩ mình nói láo và đem quyển truyện trả lại cho nhà sách, mình buồn lắm, nhưng mặc dầu khóc thế nào mẹ cũng không cho mình bước vào nhà sách đó lần nữa.

Tối đến, hoàng tử đến phòng mình và gọi mình dậy.

Mình buồn ngủ lắm, mình nói thế, nhưng hoàng tử vẫn ôm mình bay biến ra khỏi phòng.

Thật cao, lần trước nhất mình có thể lên cao như thế, nhà cửa bé tí như mô hình trò chơi ở nhà trẻ.

Mình hét to, muốn phăng cao nữa, nhanh thêm nữa!

Gió thổi tóc mình rối xù nhưng không sao, mình có trạng thái túm chúng lại đồng cân với một tay. Hoàng tử ôm mình lướt qua gió, lướt qua mây, phăng vào dải ngân hà với quy hàng tỷ ngôi sao rạng rỡ kéo dài gần như vô tận.

Mình thích muốn chết, ôm một đống trong tay. Các ngôi sao rất khó chịu, chúng cứ tung hoành muốn thoát ra, mình giữ không nổi.

Hoàng tử đưa mình một ngôi sao nhỏ màu tím, nó khá là mờ nhạt so với danh thiếp ngôi sao khác.

Nó đang ngủ, hoàng tử nói thế, ngôi sao khi ngủ là ngoan ngoãn nhất.

Mình vội đón lấy ngôi sao nhỏ kia từ tay hoàng tử.

Nó ngủ sao? Ngủ đến bao giờ? Nếu nó dậy thì sẽ giống các ngôi sao khác khó chịu với em ư?

Không đâu, hoàng tử dịu dàng cười, em đeo nó lên cổ, nó tỉnh dậy sẽ theo em mãi.

Mãi là bao lâu?

Rất lâu, tiền cần em còn nhớ nó, nó sẽ thường xuyên theo em.

Anh cũng vậy sao?

Ừ, anh cũng vậy...

Mình yên bụng vuốt vuốt ngôi sao trên cổ, em muốn về nhà, em muốn ghi nhớ anh và ngôi sao nhỏ vào sổ tay của mình, em sẽ không quên cả hai.

Hoàng tử hôn lên trán mình.

Bé ngoan, anh cũng sẽ không quên em.

Lúc mẹ mình thay áo cho mình đi học, mẹ thắc mắc hỏi truyen sex bố, anh yêu, trên ngực bé Siu có vết bớt này, màu tím.

Bố nói, thật sao? Để anh xem thử. Đúng thật, sao trước đó anh chưa thấy bao giờ nhỉ?

Mình vội khoe, là ngôi sao hoàng tử trao tặng con đó.

Bố khó hiểu, ngôi sao nào? Hoàng tử nào?

Mình kể ra buổi tối xinh đẹp của mình, bố cười, bé Siu tuyệt thật, con cho cha nội viết giấc mộng mị của con thành sách nhé.

Mình lắc đầu, không phải giấc mộng mị mà, là thật đó, cha xem, ngôi sao nhỏ còn ở ngay đây này.

Mẹ mình cười vỗ tóc mình, bé Siu rất thích hoàng tử sao? Mẹ tặng con một hoàng tử nhé, con thích không?

Mình vui vẻ ôm mẹ hôn một cái, con muốn một hoàng tử, cảm ơn mẹ.

Và mẹ mua cho mình một búp bê hoàng tử nhỏ với đôi mắt xanh da trời đất ơi và mái tóc óng vàng.

Mình rất thất vọng, mình cứ nghĩ mẹ sẽ mua hoàng tử của mình về cho mình.

Tối đó, hoàng tử xuất hiện và gọi mình dậy.

Hoàng tử rất buồn, chàng khóc, nước mắt rơi xuống lạnh lẽo hóa thành bông tuyết bay biến theo gió.

Mình khóc theo, khóc rất to.

Bố mẹ hấp tấp chạy sang phòng mình, gia tộc dỗ dành mình rất lâu, đến khi mình mệt mỏi thiếp đi, mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Sáng đến, mình nói với búp bê nhỏ, xin lỗi, nhưng hoàng tử rất buồn khi mình chơi với cậu, mình phải đưa cậu đi thôi.

Đưa đi đâu? Thùng rác sao? Hay gác xó đầy bụi?

Không không, mình sẽ đưa cậu cho hàng phục xóm, bên ấy rất thích cậu, bên ấy sẽ ăn ở tốt với cậu và cùng cậu đùa nghịch nữa.

Cậu thật lãnh đạm ích kỷ, búp bê nói, khi cậu thích tôi, cậu nằng sặc sụa muốn tôi, ngoài tôi ra không cần gì khác, khi đã có tôi trong tay, cậu lại chuyền tay tôi cho người khác không một tia luyến tiếc. Tàn nhẫn làm sao! Tôi tiền là một chú búp bê, tôi không có quyền lực chọn cuộc thế của riêng mình, mệnh phận tôi bi đát khi có một chủ nhận tệ bạc như cậu.

Vậy mình phải làm sao đây? Hoàng tử rất buồn khi thấy mình chơi cùng cậu. Chàng còn khóc nữa, đau lòng lắm.

Vậy hãy đưa tôi trở về cửa tiệm, nơi đó sẽ có đứa trẻ khác cần tôi, muốn tôi. Tôi không muốn mình trở nên thừa mứa trong mắt cậu và bị đun đẩy như vật không cần thiết, không đáng chớ chi thế này, lòng tự trọng của tôi không chịu nổi, nó bị cậu làm tổn thương xót mất.

Mình xin lỗi, lát nữa mình sẽ xin mẹ đưa cậu về.

Không sao, cậu là đứa trẻ tốt, tôi không giận cậu đâu, khi nào rãnh, mời cậu cùng hoàng tử đến nhà mới của tôi chơi.

Bọn mình sẽ đến, cảm ơn cậu.

Khi mình trả lại búp bê, ông chủ rất khó xử, do chàng búp bê đã bị xé bao bì, mình thấy búp bê rất buồn, hai mắt đều hạ xuống.

Mình ôm búp bê cùng ngồi trên chiếc ghế của nàng nữ hoàng, nữ vương rất kiêu ngạo, nhưng cũng rất rộng lượng, nàng cho phép mình cùng búp bê hoàng tử ngồi cùng ghế với nàng.

Cậu thật ngốc, nữ vương nói, nó chỉ là một con búp bê, cậu là chủ của nó, cậu mua nó và muốn làm gì với nó là tùy ý cậu, nó chỉ có trạng thái nghe theo.

Búp bê hoàng tử trong tay mình khẽ sực nức nở.

MÌnh yên ủi búp bê, đừng nghe bà ấy nói, bà ấy đồng cân là một bức tranh, bà ấy không có ai để cùng chơi nhởi cả, bà ấy cả đời tiền có thể cô độc trong thế giới riêng xa hoa của bà ấy. 

Nữ hoàng nổi giận, thật vô lễ làm sao! Ta số mệnh lệnh danh thiếp ngươi cút khỏi ghế của ta ngay đám vô ơn ngu ngốc!

Mình cùng búp bê lật đật bỏ chạy khỏi cửa hàng.

Giờ mình đi đâu đây?

Búp bê buồn bã lắc đầu, tôi cũng không biết, có lẽ nữ vương nói đúng, tôi cho nên tùy theo cậu quyết định.

Không không không, cậu có quyền đòi hỏi, vô luận ai đều có quyền như thế, không ai có trạng thái ép buộc ai làm gì, đó là tội lỗi, là cướp đoạt.

Thế là mình cùng búp bê đứng trước cửa tiệm đồ chơi cùng chờ đợi.

Và hoàng tử của mình đến.

Giữa đám đông chàng bước đến, phía sau là hai cô gái trẻ đang vui vẻ ríu rít với nhau.

Các cô gái ngừng nói chuyện khi thấy búp bê hoàng tử mình ôm trên tay.

Một người trong hai người gia tộc ngồi xuống trước mặt mình và hỏi thăm về búp bê.

Mình kể ra đầu đuôi câu chuyện, gia tộc cười và khen mình là đứa trẻ hiểu chuyện và thông suốt minh. Họ muốn mua búp bê và muốn lấy câu chuyện của mình làm thành phim hoạt hình.

Hoàng tử nói với mình, gia tộc là người tốt.

Búp bê nói với mình, búp bê muốn đi cùng họ.

Và thế là mình đưa búp bê cho hai cô gái, đổi lại hai người đưa cho mình một chậu xương rồng.

Nó còn nhỏ, hãy chăm sóc nó thật cẩn trọng nhé. Các cô gái dặn dò cẩn trọng và ôm búp bê rời đi.

Em phải làm gì với cây xương rồng nhỏ này đây?

Trước tiên hãy đặt tên cho nó, hoàng tử cười xoa tóc mình.

Vậy là trên cửa sổ phòng ngủ mình có thêm một truyen dam cây xương rồng nho nhỏ đầy gai tên Ri.

Hoàng tử rất thích Ri, anh thân thuộc với nó. Anh nói, nơi anh ở có rất nhiều cây đầy gai giống Ri nhưng to lớn hơn nhiều.

Gai cũng to hơn sao?

Ừ, to hơn, như ống kim chích ấy.

Eo~~~~

Ha ha, nhưng hoa của bọn chúng thì rất đẹp, cũng rất yếu ớt.

Em muốn xem chúng.

Hoa xương rồng sao? Đợi Ri lớn lên một tẹo cũng sẽ nở hoa.

Không đâu. Em muốn xem thế giới anh ở ấy. Hãy đưa em đi.

Hoàng tử mỉm cười. Như em mong muốn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét