Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

truyen sex - Ý chí và nghị lực sẽ vượt qua vớ cả

Có Thế nói trong mỗi chúng ta, ai cũng từng phải vượt qua man di sự khó khăn trong doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat cuộc sống hay là áp lực từ man di phía từ gia đình hay từ công việc của chúng ta.v.v.v… Nhưng những khó khăn đó liệu chúng mình có vượt qua được hay không hay mọi rợ sức ép chúng ta có thể quên đi và bắt đầu lại được không? Tất cả đều là một câu hỏi, tại sao trước khi chúng mình gặp phải khó khăn hay áp lực, chúng ta lại không tự hỏi rằng chúng ta có tạo ra những khó khăn đó không? Hay có tạo ra áp lực không. Và có những lúc ta không thể nào tự tìm tòi những lí do hay căn nguyên khiến ta phải như thế, rất khó. Chúng ta tiền biết đặt câu hỏi là tại sao và vì chưng sao và liệu chừng mình có vượt qua được không. Điều đó không khó nhưng trước khi chúng mình làm 1 điều gì đó hãy cân nhắc và nghĩ suy kĩ có thành thử làm hay không? Đó mới là điều động quan trọng, mọi sự khó khăn và áp lực đều do những việc ta làm không tốt để rồi một ngày nào đó áp lực đến với chúng ta khiến ta vô cùng khó xử trước những khó khăn và áp lực đó…! Hãy nhớ khi chúng mình gặp khó khăn hay là khi chúng ta có bế tắc đến đâu thì gia đình thường xuyên ở bên cạnh, đối với người trưởng thành lấy vợ và có con thì đã có vợ luôn ở bên cạnh quan hoài sẻ chia. Còn đối với 1 người chưa trưởng thành thì đã có ba má luôn luôn ân cần quan hoài trợ giúp và cho ta những lời khuyên bổ ích… 
Đối với tôi là 1 đời trẻ thì chắc sẽ có ít khó khăn và áp lực hơn, nhưng chưa hẳn là không có. Áp lực cũng có trạng thái rất nhiều từ bài vở trên lớp hay cũng có khi áp lực từ gia đình khiến tôi phải đau đầu và muốn nổ tung ra. Cũng có lúc tôi rất bế tắc nhưng cái bế tắc đó lại rất ít khi tôi tự hiểu rằng mình là người gây ra bế tắc đó và chẳng thể trách ai được mà hãy tự trách chính thị bản thân mình… 
Năm nay tôi mới 16 tuổi con đường tương lai của tôi rất dài nó đòi hỏi tôi phải kiên cố trên đôi trân của mình. Từng ngày từng ngày phải nỗ lực vượt qua, mọi khó khăn mọi bế tắc, man di trở ngại áp lực, còn rất nhiều. Không trạng thái nào nản trí ngay từ những bước đi trước tiên trong cuộc đời. Và khi tôi sinh ra ba má tôi đã xác định cho tôi 1 hướng đi tốt để mai kia có 1 cuộc sống hạnh phúc ấm lo và đủ sống, và tôi cũng tự phải xác định hướng đi cho mình từ bây giờ, để làm sao có nghị lực phấn đầu bởi bản thân bởi vì gia đình và vì 1 sông núi luôn vững chắc…Nhưng cũng có những lúc tôi cũng ghen ghét khá là nhiều người nhất là những người bạn cùng trang lứa tuổi. Chắc danh thiếp bạn cũng thắc mắc tại sao nhỉ………. 
Tôi hoá ra trong 1 gia đình không khá giả nhưng cũng đủ ăn và đủ sống, mẹ tôi cũng đã mua cho tôi những thứ mà tôi thích, và chiều chuộc tôi như bao đứa trẻ khác, mẹ đã không để tôi thua kém gì bầu bạn và man di người. Người ta có 10 thì tôi cũng có 8,9 như thế là quá đủ rồi. Chắc ai cũng thắc mắc vì sao tôi nhắc đến bố nhỉ? Thật ra cha tôi đã mất cách đây khá lâu rồi, tôi đã phải xa cha và sống với mẹ từ bé. Khi tôi xa cha thì cha tôi vẫn sống đến 1 thời gian sau bố tôi đã qua đời vì uống quá nhiều rượu. Cùng từ lí vì rượu mà bố mẹ tôi đã phải xa nhau và chẳng thể sống cùng nhau được nữa, bởi cứ khi cha nội tôi uống rượu vào là đều la mắng và đánh mẹ tôi, khiến mẹ tôi vô cùng đau đớn, nhưng mẹ tôi vẫn chịu đựng được do bố tôi không uống rượu là 1 người rất tốt và hiền lành và chăm chỉ, ai cũng quý mến ông vì chưng ông giúp đỡ rất nhiều người. Nhưng cứ có rượu vào là bố tôi đổi thay hoàn trả toàn từ tính nết cho đến mọi rợ nghĩ suy hành Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Ý Trí Và Nghị Lực Sẽ Vượt Qua Tất Cả - Truyện Ngắn - KenhTruyen.Com | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/y_tri_va_nghi_luc_se_vuot_qua_tat_ca/2014-09-16-14950#ixzz3DX9eYw00

Có Thế nói trong mỗi chúng ta, ai cũng từng phải vượt qua mọi sự khó khăn trong cuộc sống hay là áp lực từ mọi phía từ gia đình hay từ công việc của chúng ta.v.v.v… Nhưng những khó khăn đó liệu chúng ta có vượt qua được hay không hay mọi áp lực chúng ta có thể quên đi và bắt đầu lại được không? Tất cả đều là một câu hỏi, tại sao trước khi chúng ta gặp phải khó khăn hay áp lực, chúng ta lại không tự hỏi rằng chúng ta có tạo ra những khó khăn đó không? Hay có tạo ra áp lực không. Và có những lúc ta không thể nào tự tìm tòi những lí do hay nguyên nhân khiến ta phải như thế, rất khó. Chúng ta chỉ biết đặt câu hỏi là tại sao và vì sao và liệu mình có vượt qua được không. Điều đó không khó nhưng trước khi chúng ta làm 1 điều gì đó hãy cân nhắc và suy nghĩ kĩ có nên làm hay không? Đó mới là điều quan trọng, mọi sự khó khăn và áp lực đều do những việc ta làm không tốt để rồi một ngày nào đó áp lực đến với chúng ta khiến ta vô cùng khó xử trước những khó khăn và áp lực đó…! Hãy nhớ khi chúng ta gặp khó khăn hay là khi chúng ta có bế tắc đến đâu thì gia đình luôn ở bên cạnh, đối với người trưởng thành lấy vợ và có con thì đã có vợ luôn ở bên cạnh quan tâm sẻ chia. Còn đối với 1 người chưa trưởng thành thì đã có bố mẹ luôn ân cần quan tâm giúp đỡ và cho ta những lời khuyên bổ ích… 
Đối với tôi là 1 thế hệ trẻ thì chắc sẽ có ít khó khăn và áp lực hơn, nhưng chưa hẳn là không có. Áp lực cũng có thể rất nhiều từ bài vở trên lớp hay cũng có khi áp lực từ gia đình khiến tôi phải đau đầu và muốn nổ tung ra. Cũng có lúc tôi rất bế tắc nhưng cái bế tắc đó lại rất ít khi tôi tự hiểu rằng mình là người gây ra bế tắc đó và không thể trách ai được mà hãy tự trách chính bản thân mình… 
Năm nay tôi mới 16 tuổi con đường tương lai của tôi rất dài nó đòi hỏi tôi phải vững chắc trên đôi trân của mình. Từng ngày từng ngày phải cố gắng vượt qua, mọi khó khăn mọi bế tắc, mọi trở ngại áp lực, còn rất nhiều. Không thể nào nản trí ngay từ những bước đi đầu tiên trong cuộc đời. Và khi tôi sinh ra bố mẹ tôi đã xác định cho tôi 1 hướng đi tốt để mai kia có 1 cuộc sống hạnh phúc ấm lo và đủ sống, và tôi cũng tự phải xác định hướng đi cho mình từ bây giờ, để làm sao có nghị lực phấn đầu vì bản thân vì gia đình và vì 1 đất nước luôn vững chắc…Nhưng cũng có những lúc tôi cũng ghen tị khá là nhiều người nhất là những người bạn cùng lứa tuổi. Chắc các bạn cũng thắc mắc tại sao nhỉ………. 
Tôi sinh ra trong 1 gia đình không khá giả nhưng cũng đủ ăn và đủ sống, mẹ tôi cũng đã mua cho tôi những thứ mà tôi thích, và chiều chuộc tôi như bao đứa trẻ khác, mẹ đã không để tôi thua kém gì bạn bè và mọi người. Người ta có 10 thì tôi cũng có 8,9 như thế là quá đủ rồi. Chắc ai cũng thắc mắc tại sao tôi nhắc đến bố nhỉ? Thật ra bố tôi đã mất cách đây khá lâu rồi, tôi đã phải xa bố và sống với mẹ từ bé. Khi tôi xa bố thì bố tôi vẫn sống đến 1 thời gian sau bố tôi đã qua đời vì uống quá nhiều rượu. Cùng từ lí do rượu mà bố mẹ tôi đã phải xa nhau và không thể sống cùng nhau được nữa, bởi vì cứ khi bố tôi uống rượu vào là đều la mắng và đánh mẹ tôi, khiến mẹ tôi vô cùng đau đớn, nhưng mẹ tôi vẫn chịu đựng được vì bố tôi không uống rượu là 1 người rất tốt và hiền lành và chăm chỉ, ai cũng quý mến ông vì ông giúp đỡ rất nhiều người. Nhưng cứ có rượu vào là bố tôi thay đổi hoàn toàn từ tính nết cho đến mọi suy nghĩ hành động khiến mẹ tôi vô cùng đau khổ và thương xót. Đến 1 thời gian sau mẹ tôi không chịu đựng được nên đã đưa tôi rời xa bố tôi. 1 thời gian sau mẹ tôi nhận được tin bố tôi đã qua đời, mẹ và tôi cất tốc chạy về để lo đám tang cho bố tôi, khi đó tôi mới chỉ là cậu bé học lớp 3 khá ngây thơ và không biết bố mất vui hay buồn, 1 suy nghĩ khá hồn nhiền. Cho đến khi tôi học cấp 2 nghĩ lại thì cảm thấy vô cùng đau xót vì đã không còn được nhìn thấy bố và báo hiếu cho bố nữa, bố tôi rất yêu tôi, tôi nghe mẹ kể hồi bé ba yêu tôi lắm chiều tôi đủ thứ. Nhưng bây giờ lại không được như hồi bé nữa vì bố tôi đã mất. Cứ mỗi ngày trôi qua là tôi lại thấy mình thiếu thiếu 1 thứ gì đó thật khó tả, nhưng tôi biết thừa là thiếu bố, tôi không trách bố vì bất cứ lí do gì, vì tôi biết bố rất thương tôi, và tôi cũng thế rất yêu bố! 
Thay vì bố mất sớm, mẹ tôi đã bù đắp cho tôi hi sinh rất nhiều để làm sao cho tôi được sống tốt hơn. 
Trả công nuôi con mỗi ngày..mẹ đánh đổi bằng sự khó nhọc 
Tiền lo cho con ăn học..mẹ trả bằng tuổi thọ từng sợi tóc 
Để con luôn bình an..mẹ tập làm quen đời gai góc 
Không muốn ai phải bận tâm..đêm về chỉ mình mẹ khóc 
Sống cho bố..nghĩ cho con..lo gia đình..mặc phận mình 
Quanh năm..cay đắng, buồn tuổi..chần chốc, mẹ vẫn cứ lặng thinh 
Chẳng cần ai hỏi han..chẳng cần ai ủi an 
Điều mẹ dành cho con và bố..đều là sự hy sinh 
Mẹ không nói nhưng con biết..mẹ chịu khổ nhiều rồi 
Nước mắt, mồ hôi rơi nhiều...chẳng qua mẹ cố dấu đi thôi.. 
Bao nhiêu năm đời người..hết bấy nhiêu năm vì con 
Bao lần con bất hiếu..mẹ vẫn dang rộng tay đón 
"Con Xin Lỗi”..! vì chưa bao giờ cố gắng hiểu mẹ.. 
Khi mẹ cần con nhất..con không ở bên chia sẽ, 
Tất cả mọi thứ con làm..từ bé đến lớn chỉ toàn nghĩ về con. 
Và mẹ không muốn tôi đi theo vết xe đổ của bố, nó sẽ làm hỏng tương lai của tôi và mẹ luôn muốn tôi là người có ích cho xã hội. 
Và cũng chính từ mẹ đã giúp tôi luôn tự động viên bản thân mình phải cố gắng vượt qua mọi khó khăn và áp lực. Đã có lúc tôi như muốn buông xuôi tất cả chì từ những việc dường như rất đơn giản, hay có lúc tôi cảm thấy chán nản việc học vì quá nhiều bài tập và học quá nhiều trên lớp. Tất cả như bế tắc, nhưng tôi đã không dại dột gì mà mà làm những điều khiến hậu quả sau này. Tôi đã tự đánh tỉnh mình bằng những lời khích lệ động viên cho chính bản thân của mình. Khá là hay khi tôi đã thử nói: "Ê Tài Đẹp Trai, mi có thể làm được mà, có tý khó khăn mà đã tắt điện”. Thế là tôi cười 1 lúc rồi lại nghĩ xem mình có thể quên đi được hay không? Và cứ hỏi và cứ trả lời là có, tiếp là làm để chứng minh cái có của mình. Không có gì khó chỉ sợ không có ý trí.  
Tôi cũng tự đánh giá mình là người sống khá vui vẻ và nhiều màu cuộc sống, nhưng đó là bên ngoài thật sự bên trong thì tôi lại là 1 người có suy nghĩ nội tâm. Tôi có 2 thứ: vui vẻ và nội tâm. Hai thứ đó rất hay nếu như bạn biết hòa quyện. Tôi đã sử dụng vui vẻ khi ở cùng gia đình và bạn bè và mọi người. Còn nội tâm là khi tôi ở một mình và suy nghĩ. Thường thì khi tôi gặp bế tắc lại cần có nội tâm nhiều hơn vui vẻ. Bởi khi đó sẽ giúp tôi nghĩ được nhiều hơn về kĩ năng sống và cách giải quyết bế tắc. 
Tuy tôi mới nhiều 16 tuổi nhưng cảm thấy mình như 1 ông cụ non, từng trải qua mọi chuyện, mọi cảm xúc vui buồn, và mọi cảm giác. Nhưng tất cả đều có cái chung là nó rất khó diễn tả. Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Luôn hướng về cái nhìn mới, quên đi mọi âu lo!!! 
động khiến mẹ tôi hết sức đau khổ và xót thương xót. Đến 1 thời kì sau mẹ tôi không chịu đựng được thành thử đã đưa tôi rời xa cha tôi. 1 thời gian sau mẹ tôi nhận được tin cha tôi đã qua đời, mẹ và tôi cất tốc chạy về để lo đám tang cho bố tôi, khi đó tôi mới chỉ là cậu bé học lớp 3 khá thơ ngây và không biết bố mất vui hay buồn, 1 nghĩ suy khá vong hồn nhiền. Cho đến khi tôi học cấp 2 nghĩ lại thì cảm thấy hết sức đau xót bởi đã không còn được nhìn thấy cha nội và báo hiếu cho bố nữa, bố tôi rất yêu tôi, tôi nghe mẹ kể hồi bé ba yêu tôi lắm chiều tôi đủ thứ. Nhưng bây giờ lại không được như hồi bé nữa vì chưng bố tôi đã mất. Cứ mỗi ngày trôi qua là tôi lại thấy mình thiếu thiếu 1 thứ gì đó thật khó tả, nhưng tôi biết thừa là thiếu bố, tôi chẳng trách cha nội vì chưng vô luận lí do gì, bởi chưng tôi biết bố rất thương xót tôi, và tôi cũng thế rất yêu bố! 

Thay bởi cha mất sớm, mẹ tôi đã báo đáp cho tôi hi hoá rất nhiều để làm sao cho tôi được sống tốt hơn. 
Trả công nuôi con mỗi ngày..mẹ đánh đổi văn bằng sự khó nhọc 
Tiền lo cho con ăn học..mẹ trả văn bằng tuổi thọ từng sợi tóc 
Để con luôn luôn bình an..mẹ tập làm quen đời gai góc 
Không muốn ai phải bận tâm..đêm về chỉ mình mẹ khóc 
Sống cho bố..nghĩ cho con..lo gia đình..mặc phận mình 
Quanh năm..cay đắng, buồn tuổi..chần chốc, mẹ vẫn cứ lặng thinh 
Chẳng cần ai hỏi han..chẳng cần ai ủi an 
Điều mẹ dành cho con và bố..đều là sự hy sinh 
Mẹ không nói nhưng con biết..mẹ chịu khổ thân nhiều rồi 
Nước mắt, mồ hôi rơi nhiều...chẳng qua mẹ gắng dấu đi thôi.. 
Bao nhiêu năm thế hệ người..hết bấy nhiêu năm do con 
Bao lần con bất hiếu..mẹ vẫn dang rộng tay đón 
"Con Xin Lỗi”..! bởi vì chưa bao giờ nỗ lực hiểu mẹ.. 
Khi mẹ cần con nhất..con không ở bên chia sẽ, 
Tất cả mọi rợ thứ con làm..từ bé đến lớn tiền toàn nghĩ về con. 
Và mẹ không muốn tôi đi theo vết xe đổ của bố, nó sẽ làm hỏng hóc mai sau của tôi và mẹ luôn luôn muốn tôi là người hữu ích cho xã hội. 
Và cũng chính thị từ mẹ đã giúp tôi thường xuyên tự cổ vũ bản thân mình phải cố kỉnh vượt qua mọi rợ khó khăn và áp lực. Đã có lúc tôi như muốn buông trôi tất cả chì từ những việc chừng như rất neo người giản, hay có lúc tôi cảm thấy chán nản việc học vì quá nhiều bài tập và học quá nhiều trên lớp. Tất cả như bế tắc, nhưng tôi đã không dại dột gì mà mà làm những điều động khiến hậu quả sau này. Tôi đã tự đánh tỉnh mình văn bằng những lời cổ vũ cổ vũ cho đích thị bản thân của mình. Khá là hay khi tôi đã thử nói: "Ê Tài Đẹp Trai, mi có thể làm được mà, có tý khó khăn mà đã tắt điện”. Thế là tôi cười 1 lúc rồi lại nghĩ xem mình có thể quên đi được hay không? Và cứ hỏi và cứ trả lời là có, tiếp là làm để chứng minh cái có của mình. Không có gì khó tiền sợ không có ý trí.  
Tôi cũng tự đánh phải chi mình là Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Ý Trí Và Nghị Lực Sẽ Vượt Qua Tất Cả - Truyện Ngắn - KenhTruyen.Com | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/y_tri_va_nghi_luc_se_vuot_qua_tat_ca/2014-09-16-14950#ixzz3DX9eYw00

Có Thế nói trong mỗi chúng ta, ai cũng từng phải vượt qua mọi sự khó khăn trong cuộc sống hay là áp lực từ mọi phía từ gia đình hay từ công việc của chúng ta.v.v.v… Nhưng những khó khăn đó liệu chúng ta có vượt qua được hay không hay mọi áp lực chúng ta có thể quên đi và bắt đầu lại được không? Tất cả đều là một câu hỏi, tại sao trước khi chúng ta gặp phải khó khăn hay áp lực, chúng ta lại không tự hỏi rằng chúng ta có tạo ra những khó khăn đó không? Hay có tạo ra áp lực không. Và có những lúc ta không thể nào tự tìm tòi những lí do hay nguyên nhân khiến ta phải như thế, rất khó. Chúng ta chỉ biết đặt câu hỏi là tại sao và vì sao và liệu mình có vượt qua được không. Điều đó không khó nhưng trước khi chúng ta làm 1 điều gì đó hãy cân nhắc và suy nghĩ kĩ có nên làm hay không? Đó mới là điều quan trọng, mọi sự khó khăn và áp lực đều do những việc ta làm không tốt để rồi một ngày nào đó áp lực đến với chúng ta khiến ta vô cùng khó xử trước những khó khăn và áp lực đó…! Hãy nhớ khi chúng ta gặp khó khăn hay là khi chúng ta có bế tắc đến đâu thì gia đình luôn ở bên cạnh, đối với người trưởng thành lấy vợ và có con thì đã có vợ luôn ở bên cạnh quan tâm sẻ chia. Còn đối với 1 người chưa trưởng thành thì đã có bố mẹ luôn ân cần quan tâm giúp đỡ và cho ta những lời khuyên bổ ích… 
Đối với tôi là 1 thế hệ trẻ thì chắc sẽ có ít khó khăn và áp lực hơn, nhưng chưa hẳn là không có. Áp lực cũng có thể rất nhiều từ bài vở trên lớp hay cũng có khi áp lực từ gia đình khiến tôi phải đau đầu và muốn nổ tung ra. Cũng có lúc tôi rất bế tắc nhưng cái bế tắc đó lại rất ít khi tôi tự hiểu rằng mình là người gây ra bế tắc đó và không thể trách ai được mà hãy tự trách chính bản thân mình… 
Năm nay tôi mới 16 tuổi con đường tương lai của tôi rất dài nó đòi hỏi tôi phải vững chắc trên đôi trân của mình. Từng ngày từng ngày phải cố gắng vượt qua, mọi khó khăn mọi bế tắc, mọi trở ngại áp lực, còn rất nhiều. Không thể nào nản trí ngay từ những bước đi đầu tiên trong cuộc đời. Và khi tôi sinh ra bố mẹ tôi đã xác định cho tôi 1 hướng đi tốt để mai kia có 1 cuộc sống hạnh phúc ấm lo và đủ sống, và tôi cũng tự phải xác định hướng đi cho mình từ bây giờ, để làm sao có nghị lực phấn đầu vì bản thân vì gia đình và vì 1 đất nước luôn vững chắc…Nhưng cũng có những lúc tôi cũng ghen tị khá là nhiều người nhất là những người bạn cùng lứa tuổi. Chắc các bạn cũng thắc mắc tại sao nhỉ………. 
Tôi sinh ra trong 1 gia đình không khá giả nhưng cũng đủ ăn và đủ sống, mẹ tôi cũng đã mua cho tôi những thứ mà tôi thích, và chiều chuộc tôi như bao đứa trẻ khác, mẹ đã không để tôi thua kém gì bạn bè và mọi người. Người ta có 10 thì tôi cũng có 8,9 như thế là quá đủ rồi. Chắc ai cũng thắc mắc tại sao tôi nhắc đến bố nhỉ? Thật ra bố tôi đã mất cách đây khá lâu rồi, tôi đã phải xa bố và sống với mẹ từ bé. Khi tôi xa bố thì bố tôi vẫn sống đến 1 thời gian sau bố tôi đã qua đời vì uống quá nhiều rượu. Cùng từ lí do rượu mà bố mẹ tôi đã phải xa nhau và không thể sống cùng nhau được nữa, bởi vì cứ khi bố tôi uống rượu vào là đều la mắng và đánh mẹ tôi, khiến mẹ tôi vô cùng đau đớn, nhưng mẹ tôi vẫn chịu đựng được vì bố tôi không uống rượu là 1 người rất tốt và hiền lành và chăm chỉ, ai cũng quý mến ông vì ông giúp đỡ rất nhiều người. Nhưng cứ có rượu vào là bố tôi thay đổi hoàn toàn từ tính nết cho đến mọi suy nghĩ hành động khiến mẹ tôi vô cùng đau khổ và thương xót. Đến 1 thời gian sau mẹ tôi không chịu đựng được nên đã đưa tôi rời xa bố tôi. 1 thời gian sau mẹ tôi nhận được tin bố tôi đã qua đời, mẹ và tôi cất tốc chạy về để lo đám tang cho bố tôi, khi đó tôi mới chỉ là cậu bé học lớp 3 khá ngây thơ và không biết bố mất vui hay buồn, 1 suy nghĩ khá hồn nhiền. Cho đến khi tôi học cấp 2 nghĩ lại thì cảm thấy vô cùng đau xót vì đã không còn được nhìn thấy bố và báo hiếu cho bố nữa, bố tôi rất yêu tôi, tôi nghe mẹ kể hồi bé ba yêu tôi lắm chiều tôi đủ thứ. Nhưng bây giờ lại không được như hồi bé nữa vì bố tôi đã mất. Cứ mỗi ngày trôi qua là tôi lại thấy mình thiếu thiếu 1 thứ gì đó thật khó tả, nhưng tôi biết thừa là thiếu bố, tôi không trách bố vì bất cứ lí do gì, vì tôi biết bố rất thương tôi, và tôi cũng thế rất yêu bố! 
Thay vì bố mất sớm, mẹ tôi đã bù đắp cho tôi hi sinh rất nhiều để làm sao cho tôi được sống tốt hơn. 
Trả công nuôi con mỗi ngày..mẹ đánh đổi bằng sự khó nhọc 
Tiền lo cho con ăn học..mẹ trả bằng tuổi thọ từng sợi tóc 
Để con luôn bình an..mẹ tập làm quen đời gai góc 
Không muốn ai phải bận tâm..đêm về chỉ mình mẹ khóc 
Sống cho bố..nghĩ cho con..lo gia đình..mặc phận mình 
Quanh năm..cay đắng, buồn tuổi..chần chốc, mẹ vẫn cứ lặng thinh 
Chẳng cần ai hỏi han..chẳng cần ai ủi an 
Điều mẹ dành cho con và bố..đều là sự hy sinh 
Mẹ không nói nhưng con biết..mẹ chịu khổ nhiều rồi 
Nước mắt, mồ hôi rơi nhiều...chẳng qua mẹ cố dấu đi thôi.. 
Bao nhiêu năm đời người..hết bấy nhiêu năm vì con 
Bao lần con bất hiếu..mẹ vẫn dang rộng tay đón 
"Con Xin Lỗi”..! vì chưa bao giờ cố gắng hiểu mẹ.. 
Khi mẹ cần con nhất..con không ở bên chia sẽ, 
Tất cả mọi thứ con làm..từ bé đến lớn chỉ toàn nghĩ về con. 
Và mẹ không muốn tôi đi theo vết xe đổ của bố, nó sẽ làm hỏng tương lai của tôi và mẹ luôn muốn tôi là người có ích cho xã hội. 
Và cũng chính từ mẹ đã giúp tôi luôn tự động viên bản thân mình phải cố gắng vượt qua mọi khó khăn và áp lực. Đã có lúc tôi như muốn buông xuôi tất cả chì từ những việc dường như rất đơn giản, hay có lúc tôi cảm thấy chán nản việc học vì quá nhiều bài tập và học quá nhiều trên lớp. Tất cả như bế tắc, nhưng tôi đã không dại dột gì mà mà làm những điều khiến hậu quả sau này. Tôi đã tự đánh tỉnh mình bằng những lời khích lệ động viên cho chính bản thân của mình. Khá là hay khi tôi đã thử nói: "Ê Tài Đẹp Trai, mi có thể làm được mà, có tý khó khăn mà đã tắt điện”. Thế là tôi cười 1 lúc rồi lại nghĩ xem mình có thể quên đi được hay không? Và cứ hỏi và cứ trả lời là có, tiếp là làm để chứng minh cái có của mình. Không có gì khó chỉ sợ không có ý trí.  
Tôi cũng tự đánh giá mình là người sống khá vui vẻ và nhiều màu cuộc sống, nhưng đó là bên ngoài thật sự bên trong thì tôi lại là 1 người có suy nghĩ nội tâm. Tôi có 2 thứ: vui vẻ và nội tâm. Hai thứ đó rất hay nếu như bạn biết hòa quyện. Tôi đã sử dụng vui vẻ khi ở cùng gia đình và bạn bè và mọi người. Còn nội tâm là khi tôi ở một mình và suy nghĩ. Thường thì khi tôi gặp bế tắc lại cần có nội tâm nhiều hơn vui vẻ. Bởi khi đó sẽ giúp tôi nghĩ được nhiều hơn về kĩ năng sống và cách giải quyết bế tắc. 
Tuy tôi mới nhiều 16 tuổi nhưng cảm thấy mình như 1 ông cụ non, từng trải qua mọi chuyện, mọi cảm xúc vui buồn, và mọi cảm giác. Nhưng tất cả đều có cái chung là nó rất khó diễn tả. Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Luôn hướng về cái nhìn mới, quên đi mọi âu lo!!! 
người sống khá vui vẻ và nhiều màu cuộc sống, nhưng đó là bên ngoài thật sự bên trong thì tôi lại là 1 người có suy nghĩ nội tâm. Tôi có 2 thứ: vui vẻ và nội tâm. Hai thứ đó rất hay giả dụ bạn biết hòa quyện. Tôi đã sử dụng vui vẻ khi ở cùng gia đình và bầu bạn và mọi rợ người. Còn nội tâm là khi tôi ở một mình và suy nghĩ. Thường thì khi tôi gặp bế tắc lại cần có nội tâm nhiều hơn vui vẻ. Bởi khi đó sẽ giúp tôi nghĩ được nhiều hơn về kĩ năng sống và cách dẫn giải quyết bế tắc. 

Tuy tôi mới nhiều 16 tuổi nhưng cảm thấy mình như 1 ông cụ non, trải đời qua man di chuyện, man di xúc cảm vui buồn, và man di cảm giác. Nhưng bít tất cả đều có cái chung là nó rất khó diễn tả. Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Luôn hướng về cái nhìn mới, quên đi mọi âu lo!!! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét