Hú òa! Chồng à! Vợ gửi cái này đến chồng nè, trong đó toàn truyen sex là cảm xúc của vợ gửi gắm đến chồng.
Chồng còn nhớ ngày mình quen nhau không? Vợ chắc chồng không nhớ đâu nhỉ vì đến vợ cũng đâu có nhớ. Vợ cá là chồng đang cười vì chuyện vợ không nhớ nhưng miễn răng vợ nhớ là vợ chồng mình quen nhau trên facebook là được rồi.
Chính xác là vợ đã kết bạn với chồng trước( chồng nhút nhát thành ra vợ phải xông pha thôi^-^) thế mà chồng lại mở đầu câu chuyện với vợ. Lúc đó, chồng bảo là like hình cho chồng. Vợ tưởng là like chắc cái hình đại diện thôi. Công nhận với chồng rằng cái hình đại diện của chồng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat dễ xót thương lắm luôn luôn ý, nhất là cái lúm đồng tiền nhìn chỉ muốn bẹo má chồng thôi. Vợ muốn xác nhận là like hình nào nên vợ hỏi thế là chồng bảo tất cả. Chồng biết trong đầu vợ nghĩ gì khi chồng nhắn xong câu đó không:" Tao mà like xong mà mày không đền bù là tao thịt mày". Chồng cứ nan nỉ vợ là like hết dùm chồng với, thấy chồng tội quá vợ mới like hết đó. Like xong vợ chỉ muốn băng đảng bó tay cho rồi. Thế là vợ quay lại đòi kẹo chồng, vợ thích kẹo lắm mà chồng không nên vợ làm quen hỏi tên chồng. Chồng tên là Thiên Phong vợ giải thích có nghĩa là bầu trời gió. Vì điều đó mà chồng bảo vợ là nói nhiều vợ cãi lại(mặc dù là sự thật=.=). Chồng đâm năm 2000 là hơn vợ 1 tuổi nhưng vợ không chịu gọi chồng bằng anh, chồng cứ một mực là phải gọi vợ tức quá mới đưa chồng lên một tầm cao mới là gọi bằng ông còn nội hay ngoại là tùy chồng. Vợ nghĩ là:" Tại sao mình nhỏ tuổi phải gọi họ bằng anh mà không phải họ gọi mình là chị nhỉ. Nếu mình làm tổng thống thì điều đó sẽ xảy ra( ước nằm mơ viễn vong==').
Thấm thoát qua 2,3 tuần, chồng bảo thích vợ. Trời ơi, vợ nhảy dựng lên trên giường mà mắt dán vào cái dòng chứ đó. Sau khi, vợ truyen dam bình tĩnh lại hỏi chồng thích vợ ở điểm nào, chồng bảo là cách ăn nói. Vợ lại choáng thêm lần nữa, từ hồi nào vợ toàn móc họng mọi người thế mà chồng lại thích( sở thích kỳ lạ o_0). Vợ cũng đâu có tin.
Vợ có đặt ra quy định là chồng không được viết tắt nếu không chồng lo mà xách mông ra cho vợ đánh. Chồng bảo có chỗ đánh hay hơn thì ra môi, đánh môi là hôn môi chồng. Mà đó là nụ hôn đầu của vợ thành ra vợ bắt đền chồng là lo mà làm chồng của vợ. doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat Chúng ta bắt đầu làm vợ chồng từ đó.
Vợ muốn viết thêm nữa nhưng đánh bàn phím điện thoại mỏi tay lắm thành thử vợ dừng nha. Chồng đọc cái này chắc cười lắm
Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014
Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014
truyen sex - Vợ tớ chả xuể xinh
Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Nhân thở dài, nói với mấy bà bạn: "Chẳng biết có được dăm bữa nửa tháng không đây?".
Mấy người bạn Nhân xì xào: "Cũng khổ thân con bé, xấu mà lấy chồng đẹp truyen sex trai thì phải bo bo canh giữ, tội cả đời!".
day la noi dung footer
Gặp vợ sắp cưới của Nhân, ngay cả người bạn thân nhất của cậu ấy đồng cân ậm doc truyen sex, truyewn heo, truyen dam moi nhat ừ, rồi buông một câu: "Ờ, mà cô ấy không được xinh cho lắm, nhỉ?".
Đã quen rồi, Nhân cũng chẳng bận lòng. Là bạn thân, thành thử cậu ta nhận xét vậy là còn tế nhị chán. Ngày Nhân dẫn Lê về gia mắt ra đình, mặt mẹ Nhân sa sầm, Lê về rồi, bà và chị gái Nhân làm phản đối kịch liệt, bảo Nhân điên rồi, giữa bao cô gái xinh tươi, lại đi quen con bé xấu như ma. "Mẹ nhất mực là không, con mà cứ ưng ý nó, thì đừng bao giờ dẫn nó về đây gặp mẹ nữa.
Mẹ Nhân ngày xưa là hoa khôi Sài Gòn, chị gái Nhân cũng từng tham dự vài ba cuộc thi người đẹp. Nhân lớn lên, bồ bịch truyen dam cũng toàn những cô xinh như mộng.
Thế cho nên bây giờ, việc Nhân chọn một cô gái ngoại hình không đẹp về làm vợ, đã khiến nhiều người không tài nào hiểu nổi.
Quả là Lê không xinh tí chút nào. Da Lê ngăm đen, mắt một mí, dáng người hơi thấp và tròn. Phải nhìn thật lâu, thật lâu mới nhận ra cái nét duyên ngầm lặn vào trong. Mà cái duyên này chỉ có Nhân, và một đôi người nhà thiết với Lê nhận thấy. Còn phục dịch như, người ta bị cái vẻ "không xinh" của cô ấy át mất rồi.
Mọi sự làm phản đối cuối cùng cũng bị đánh bật bởi chưng kiên tâm của Nhân. Mẹ Nhân đành chịu thua cậu con cứng đầu. Các cô người tình cũ của Nhân dè bỉu. Bạn bè lôi chuyện của Nhân làm đề tài vui đùa. Bạn thân của Nhân thì bảo: "Nó lấy Lê bởi chưng ơn nghĩa...".
Chỉ có Nhân và Lê là rất bình thản, đi ngang mọi sự, như không hề biết đến những lời bàn tán xôn xao. Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Nhân thở dài, nói với mấy bà bạn: "Chẳng biết có được dăm bữa nửa tháng không đây?".
Mấy người bạn Nhân xì xào: "Cũng khổ thân con bé, xấu mà lấy chồng đẹp trai thì phải bo bo canh giữ, tội cả đời!".
day la noi dung footer.
Ngày tháng trôi qua, bạn Nhân cũng tuần tự lấy vợ lấy chồng, vài ba cặp bào chữa cọ, vài doc truyen sex, truyewn heo, truyen dam moi nhat ba cặp ly hôn. Riêng Nhân và Lê, cái sự vỡ lở mà người ta tiên lượng đã không xảy ra. Bây giờ, bằng hữu thích đến nhà Nhân vào mỗi cơ hội lễ. Căn nhà nhỏ, gọn gàng và ấm cúng. Lê có thị hiếu thẫm mỹ thành thử mọi thứ sắp đặt đâu ra đấy. Bạn của chồng, Lê đon đả đón tiếp như bạn của mình.
Đôi khi Lê cũng ngồi góp chuyện. Lê ít nói, nhưng mỗi lời nói ra lại khiến man di người bật cười bởi sự thông minh, dí dỏm hỉnh. Hai đứa con gái giống bố, trắng trẻo và xinh xắn, giống mẹ ngoan ngoãn và ý tứ.
Ở cơ quan, chị em ái mộ Nhân hết mức, do anh thương xót vợ thuơng con. Nhân đi đâu, làm gì cũng không muốn bỏ bữa cơm gia đình. Ai nói gì, Nhân cũng cười: "Vợ nấu cơm vừa nóng hổi, vừa ngon lành. Trước khi ăn hai đứa con gái còn đấm lưng cho, tội gì phải đi la cà!". Đó là Nhân còn chưa kể, trong bữa ăn, không lúc nào vắng những tiếng cười rộn ràng.Cũng có đôi lúc cơm không lành canh không ngọt, nhưng vợ Nhân rất biết lùi, cho nên chẳng khi nào đẩy sự việc đi quá xa...
Vợ chồng Nhân làm ở hai công ty nhỏ, tiền lương cũng đồng cân ở mức kha khá, vậy mà Lê xoay trở giỏi, tháng nào cũng dư đôi chút để gửi ngân hàng, lại còn biếu mẹ Nhân ít chỉ tiêu vặt. Giờ bà cụ đi đâu cũng khoe thẳng Nhân nhà tôi có phúc, vợ giỏi, con ngoan.
Kỷ niệm mười năm ngày cưới, Nhân làm bữa tiệc, mời thêm chục người bạn lâu năm. Ngà ngà say, Nhân cười cười, nhìn vợ đắm say như ngày mới yêu: "Hồi xưa tôi đi công đệ trình về, ngang Củ Chi, bị xe tông gãy chân. Sợ nhà lo nên không cho ai biết. Chị em Lê không biết tôi là ai, thấy tội cho nên đưa vô nhà chăm sóc, thuốc thang. Đưa lên trạm y tế, cha y sĩ thay băng bị chửi quá trời, ông thay băng nhóm bố thí mồ, cái cô gái hôm trước đâu phải y sĩ, mà thay êm ru.
Mấy ngày đó Lê thường lên trạm y tế chăm tôi, tôi mang ơn lắm. Đến khi lành hẳn, chuẩn bị về lại thành phố, mới thấy tuồng như mình không phải tiền biết ơn. Ngay lúc đó, nói thật với mấy ông, tôi đã nghĩ, ước gì cô gái này sẽ làm vợ mình..."
Nhân kể xong, cười ha hả. Lê thì đỏ mặt, mắt mộng mị màng nhớ doc truyen sex, truyewn heo, truyen dam moi nhat chuyện ngày xưa. Vài người bạn cũng hơi sượng sùng, có nhẽ thông thoáng nghĩ lại thái độ chê bai của mình ngày trước.
Bây giờ thì bạn Nhân hay nói: "Lấy vợ mà được như Lê, vợ Nhân là nhất!"
Mấy người bạn Nhân xì xào: "Cũng khổ thân con bé, xấu mà lấy chồng đẹp truyen sex trai thì phải bo bo canh giữ, tội cả đời!".
day la noi dung footer
Gặp vợ sắp cưới của Nhân, ngay cả người bạn thân nhất của cậu ấy đồng cân ậm doc truyen sex, truyewn heo, truyen dam moi nhat ừ, rồi buông một câu: "Ờ, mà cô ấy không được xinh cho lắm, nhỉ?".
Đã quen rồi, Nhân cũng chẳng bận lòng. Là bạn thân, thành thử cậu ta nhận xét vậy là còn tế nhị chán. Ngày Nhân dẫn Lê về gia mắt ra đình, mặt mẹ Nhân sa sầm, Lê về rồi, bà và chị gái Nhân làm phản đối kịch liệt, bảo Nhân điên rồi, giữa bao cô gái xinh tươi, lại đi quen con bé xấu như ma. "Mẹ nhất mực là không, con mà cứ ưng ý nó, thì đừng bao giờ dẫn nó về đây gặp mẹ nữa.
Mẹ Nhân ngày xưa là hoa khôi Sài Gòn, chị gái Nhân cũng từng tham dự vài ba cuộc thi người đẹp. Nhân lớn lên, bồ bịch truyen dam cũng toàn những cô xinh như mộng.
Thế cho nên bây giờ, việc Nhân chọn một cô gái ngoại hình không đẹp về làm vợ, đã khiến nhiều người không tài nào hiểu nổi.
Quả là Lê không xinh tí chút nào. Da Lê ngăm đen, mắt một mí, dáng người hơi thấp và tròn. Phải nhìn thật lâu, thật lâu mới nhận ra cái nét duyên ngầm lặn vào trong. Mà cái duyên này chỉ có Nhân, và một đôi người nhà thiết với Lê nhận thấy. Còn phục dịch như, người ta bị cái vẻ "không xinh" của cô ấy át mất rồi.
Mọi sự làm phản đối cuối cùng cũng bị đánh bật bởi chưng kiên tâm của Nhân. Mẹ Nhân đành chịu thua cậu con cứng đầu. Các cô người tình cũ của Nhân dè bỉu. Bạn bè lôi chuyện của Nhân làm đề tài vui đùa. Bạn thân của Nhân thì bảo: "Nó lấy Lê bởi chưng ơn nghĩa...".
Chỉ có Nhân và Lê là rất bình thản, đi ngang mọi sự, như không hề biết đến những lời bàn tán xôn xao. Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Nhân thở dài, nói với mấy bà bạn: "Chẳng biết có được dăm bữa nửa tháng không đây?".
Mấy người bạn Nhân xì xào: "Cũng khổ thân con bé, xấu mà lấy chồng đẹp trai thì phải bo bo canh giữ, tội cả đời!".
day la noi dung footer.
Ngày tháng trôi qua, bạn Nhân cũng tuần tự lấy vợ lấy chồng, vài ba cặp bào chữa cọ, vài doc truyen sex, truyewn heo, truyen dam moi nhat ba cặp ly hôn. Riêng Nhân và Lê, cái sự vỡ lở mà người ta tiên lượng đã không xảy ra. Bây giờ, bằng hữu thích đến nhà Nhân vào mỗi cơ hội lễ. Căn nhà nhỏ, gọn gàng và ấm cúng. Lê có thị hiếu thẫm mỹ thành thử mọi thứ sắp đặt đâu ra đấy. Bạn của chồng, Lê đon đả đón tiếp như bạn của mình.
Đôi khi Lê cũng ngồi góp chuyện. Lê ít nói, nhưng mỗi lời nói ra lại khiến man di người bật cười bởi sự thông minh, dí dỏm hỉnh. Hai đứa con gái giống bố, trắng trẻo và xinh xắn, giống mẹ ngoan ngoãn và ý tứ.
Ở cơ quan, chị em ái mộ Nhân hết mức, do anh thương xót vợ thuơng con. Nhân đi đâu, làm gì cũng không muốn bỏ bữa cơm gia đình. Ai nói gì, Nhân cũng cười: "Vợ nấu cơm vừa nóng hổi, vừa ngon lành. Trước khi ăn hai đứa con gái còn đấm lưng cho, tội gì phải đi la cà!". Đó là Nhân còn chưa kể, trong bữa ăn, không lúc nào vắng những tiếng cười rộn ràng.Cũng có đôi lúc cơm không lành canh không ngọt, nhưng vợ Nhân rất biết lùi, cho nên chẳng khi nào đẩy sự việc đi quá xa...
Vợ chồng Nhân làm ở hai công ty nhỏ, tiền lương cũng đồng cân ở mức kha khá, vậy mà Lê xoay trở giỏi, tháng nào cũng dư đôi chút để gửi ngân hàng, lại còn biếu mẹ Nhân ít chỉ tiêu vặt. Giờ bà cụ đi đâu cũng khoe thẳng Nhân nhà tôi có phúc, vợ giỏi, con ngoan.
Kỷ niệm mười năm ngày cưới, Nhân làm bữa tiệc, mời thêm chục người bạn lâu năm. Ngà ngà say, Nhân cười cười, nhìn vợ đắm say như ngày mới yêu: "Hồi xưa tôi đi công đệ trình về, ngang Củ Chi, bị xe tông gãy chân. Sợ nhà lo nên không cho ai biết. Chị em Lê không biết tôi là ai, thấy tội cho nên đưa vô nhà chăm sóc, thuốc thang. Đưa lên trạm y tế, cha y sĩ thay băng bị chửi quá trời, ông thay băng nhóm bố thí mồ, cái cô gái hôm trước đâu phải y sĩ, mà thay êm ru.
Mấy ngày đó Lê thường lên trạm y tế chăm tôi, tôi mang ơn lắm. Đến khi lành hẳn, chuẩn bị về lại thành phố, mới thấy tuồng như mình không phải tiền biết ơn. Ngay lúc đó, nói thật với mấy ông, tôi đã nghĩ, ước gì cô gái này sẽ làm vợ mình..."
Nhân kể xong, cười ha hả. Lê thì đỏ mặt, mắt mộng mị màng nhớ doc truyen sex, truyewn heo, truyen dam moi nhat chuyện ngày xưa. Vài người bạn cũng hơi sượng sùng, có nhẽ thông thoáng nghĩ lại thái độ chê bai của mình ngày trước.
Bây giờ thì bạn Nhân hay nói: "Lấy vợ mà được như Lê, vợ Nhân là nhất!"
Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014
truyen sex - Cách rau 10m ôi thôi em à
"Em ghen ghê lắm". Em đã từng nói với anh như thế. Và anh cũng truyen sex nói: "Yêu phải biết ghen".
day la noi dung footer
Nhà bên này đối mặt với nhà bên kia, nếu đo bằng khoảng cách toán học thì chỉ cách nhau 10 mét, nếu đo văn bằng thời kì thì cách nhau nửa giờ. Nửa giờ để em mở cửa bước xuống cầu thang trước, sau đó thì anh lại bước theo. Cầu doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat thang thường xuyên được thắp một ngọn đèn huỳnh quang để soi dấu chân người đi xuống, đi lên. Ngọn đèn còn để cho mọi rợ người trong cư xá nhìn thấu nhau khi gặp nhau, chào nhau khi ngẫu nhiên cùng đối diện nhau lúc đi lên và đi xuống.
cach-nhau-10m-thoi
Nhưng anh ít về nhà, chắc bận bịu cho đồ án, bởi chưng có khi em tò mò nhìn qua bên đó, luôn luôn thấy cánh cửa khóa ngoài. Cánh cửa sát bên ngoài, cánh cửa gỗ bên trong là đặc tính thiết kế phụ của chung cư, bởi chưng lo ngại kẻ trộm len vào. Hai cánh cửa nhà anh và nhà em cũng giống nhau, bởi chưng có nhẽ bởi vì một người thợ thiết phương kế và lắp đặt.
Sống ở dãy trọ, không ai tò mò và quan hoài đến thế hệ tư của nhau. Có đi chăng nữa là những buổi gặp mặt đầu tháng, bà chủ nhà ngồi đọc các quy định muôn thuở: không được xả rác bừa bãi, không gây ồn ào, không mở nhạc to làm cho nhà khác truyen dam phiền toái, không và không gì đó nữa em nhớ không hết...
Phần muôn thuở thứ hai là bản bại kê các thứ chỉ phải đóng: tiền rác, tiền điện, đồng cân nước, tiền...tùm lum thứ.
Em vẫn đi họp, ngồi ở một góc phòng, lắng tai man di người nói mà không phát biểu ý kiến. Anh cũng đi họp, cũng ngồi ở góc bên kia, nghe man di người phát biểu ý kiến.
Sống cách nhau đúng 10 mét nhưng chưa lần nào em và anh cùng bước xuống chung cầu thang, em cũng chẳng biết tại sao anh sống một mình và tại sao em lại sống một mình.
Rồi một buổi tối thứ bảy, mưa lầm thầm ngoài trời. Áp thấp nhiệt đới đang tung tăng chạy nhảy ở ngoài phố, chốc chốc buồn buồn lại nổi lên những cơn gió, lại ném những trận mưa hào phóng xuống trần gian. Tầng nhà trú chân anh doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat và em ở có vài người thì họ đã về quê hay đi học từ sáng. Những căn nhà đều tắt đèn, những cánh cửa sắt đều khóa cửa.
Em không thích ra phố, em chán chê những ngọn đèn xanh đèn đỏ hắt hiu, chán chê những câu chuyện than vãn của mấy đứa bạn tụm ba tụm bảy.Đứa khoe được học bổng,đứa thì rên rỉ sao ba má chưa gửi tiền lên, có đứa lại chép miệng bởi vì chưa có mối tình giắt vai nào. Thế gian này nỗi vui buồn cộng lại tưởng to tát nhưng thực ra chỉ là những lặt vặt đời thường khiến cho người ta bận bịu.
Em không bận bịu bao lăm chuyện như của bạn bè, nhưng thẳm sâu lòng em cũng thèm khát một vòng ôm, thèm khát một sự chở che. Nhưng em lại không chịu nổi những người đàn ông hò hẹn với mình mà không biết tắt điện thoại, vừa mới gặp mình đã vội đi gặp người khác. Em dị ứng với những tin nhắn ỡm ờ, những tin nhắn như làm nhói tim người khác: "Anh ơi, em nhớ anh quá", "Anh à, tối nay mình đi xem ca nhạc", "Anh ơi, anh ơi"...
Em tập yêu theo cách của em là nhắm mắt để nghe những lời ngọt ngào, nhưng trong lòng mình đột nhiên buồn cười khi tưởng ra rằng câu nói đầu môi chót lưỡi đó anh ta đã từng nói với ai. Em dị tương ứng với những vòng tay ôm suồng sã và quá hấp tấp như thể giữa người nam và nữ gặp nhau là phải có nhu cầu thể xác. Với em, ái tình là một đấu vật phẩm, cực kỳ thiêng liêng và quý giá, đó không phải là vật trang hoàng trong cuộc sống. Vì thế mà em đã bứt lìa một cuộc tình, chọn cách tới đây để sống.
cô neo người một mình
Có người hỏi vì sao em bứt lìa cuộc tình đó, khi em yêu người đó tha thiết, yêu hơn cả sinh mạng mình? Em ghen với những tin nhắn trên điện thoại, những tin nhắn làm cho em đớn đau, làm cho em bị tổn thương, còn anh ta cười như một người chiến thắng, cười hỉ hả với những điều mình có được.
Hôm đâm ra nhật em 18 tuổi đó, em đợi được trao tặng một đóa hoa hồng. Có nhiều khi trong ngày sinh nhật người ta có thể được tặng những thứ đắt tiền, nhưng nếu của một người hoặc nhiều người xa lạ tặng thì đó chỉ là một món hàng. Nhưng một đóa hoả hồng của người mình yêu xót thương thì lại là điều khác. Em cần đóa huê hồng anh ta tặng hơn những món quà kia.
Em nằm mê ngày đâm ra nhật của em huy hoàng, em hình dung anh ta đã đặt một bữa tiệc nhỏ ở một quán nào đó, có những cây nến thắp, có một hộp quà nhỏ xinh thế thôi. Em hình dung anh ta sẽ gọi điện như đã chuẩn bị trước. Em sẽ mặc chiếc váy hồng xinh xinh em may để dành cho ngày trọng tuyệt ấy, em muốn anh ta nhìn thấy em mặc chiếc áo ấy đầu tiên. Em hình dung anh ta sẽ đi xe đến trước nhà, bóp còi giục gọi. Tiếng cười ấy chắc rộn rã lắm.
Em sẽ tung tăng chạy xuống những bậc thang và anh ta sẽ đưa cho em ống nghe của chiếc MP3. Em áp tai vào và nghe những lời nói thầm ngọt lịm. Chẳng thời hạn chen trong bài hát Happy Birthday là những lời thì thầm tình yêu.
Nhưng cuộc sống không phải muốn là được. Đến ngày hoá nhật của em thì em và anh ta quen nhau gần một năm. Anh ta biết em yêu anh ta hơn cả trần thế này, và vì chưng thế em đã mang trong lòng mình một vết thương xót không lành vì đặt ái tình của mình sai chỗ.
Sinh nhật – ừ tiền là một cái cớ thôi. Anh ta gọi: "Đi chơi đâm ra nhật nhé!". Vậy là phấn son, là áo đẹp, là tóc đẹp. Nhưng em đã không có những điều ấy. Em đã đau đến dường nào khi thấy người đàn ông em yêu không yêu em, hay nói đúng hơn là em doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat ghen như sóng vỗ lúc bão về.
Anh ta ngồi cùng em, bờ sông lợn cợn những cơn sóng nhỏ. Anh ta nói: "Anh bận lắm". Điện thoại của anh ta tràn trề những tin nhắn. Mỗi tin nhắn như một vết đao đâm ra vào lòng em. Cho đến khi anh ta đi toa-lét, không cưỡng nổi tò mò em đã mở máy của anh ta đang để trên bàn ra xem. Trời ơi, đó là những lời yêu thương. "Anh đâu rồi? Em nhớ anh". "Anh đang bận công việc với khách hàng, lát anh tới". "Không chịu đâu, anh phải tới liền cơ". "Ừ, anh tới liền." Anh đang ngồi với con nào phải không?". "Đâu có đâu"...
Anh ta trở lại bàn ngồi. Em cười mà lòng em đã đau. Cho đến khi anh đứng lên: "Em về một mình nhé. Anh phải đi đây một lát". Em cười như mếu: "Dạ, anh đi cẩn thận".
Ngày hoá nhật đó, em đã buồn cười đến dường nào khi chen theo dòng xe theo sau anh ta như một người mất trí. Anh đang vui thành thử không biết em theo sau. Em đã nhìn thấy rồi, ái tình của mình đang chở một ái tình khác. Nước mắt của em đêm đó đã làm ướt cả chiếc gối mà không ai biết. Em đã khóc trắng đêm.
thức trắng đêm
Anh nói: "Anh không gọi điện thoại cho ai – anh chẳng nhắn tin cho ai". Em trả lời: "Tại sao em phải tin anh? Em cũng đã từng tin như thế rồi anh ạ". Anh dịu dàng: "Ừ nhỉ, tại sao em phải tin anh".
Em vừa thoát khỏi cơn bệnh nặng. Em không hiểu tại sao vào cái đêm khu trọ vắng người ấy, cái đêm áp thấp nhiệt đới buồn hắt hiu đấy em đã đập cửa phòng anh. Điện cúp, bóng tối và nỗi sợ hãi cô đơn cùng cơn sốt khó chịu khiến em cần phải tìm một người nhờ giúp đỡ. Và khi ấy đồng cân còn mình anh.
- Khánh, em làm sao vậy? – Anh hỏi, em thật bất ngờ khi anh đã biết tên em.
Rồi anh vội vã dắt xe ra chở em tới bệnh viện,một tay anh vừa lái,tay kia anh vòng lui sau đỡ lấy em kẻo ngã. Em bị đau ruột thừa, anh trở hôn phối nhân dịp bắt đắc dĩ cho em ngày hôm đó. Mỗi ngày em đi học, anh lại chạm mặt em khi em lách cách khóa cửa lại bước ra. Ngọn ảo đăng rọi nơi cầu thang cư xá soi bóng anh và em hắt xuống.
Điện thoại của anh không bao giờ có tin nhắn khi ngồi với em. Anh chẳng hò hẹn cùng ai khi hai đứa mình rời quán. Anh cũng lãng mạn khi chốc chốc gắn lên cửa phòng em một đóa hoa hồng,có bận đổi gió là một đóa hồng...ép khô chẳng hạn. Những đóa huê hồng em không chờ đợi, nhưng làm em vui, rất vui.
"Em ghen ghê lắm". Em đã từng nói với anh như thế. Và anh cũng nói: "Yêu phải biết ghen". Em biết, nhà anh và nhà em chỉ cách nhau 10 mét, nhưng đó không phải là 10 mét nghìn trùng. Em biết cầu thang không dành cho hai người, chẳng có cầu thang nào dành cho hai người. Nhưng em nhìn thấy nơi chiếc thang gác ấy vết cắt sâu hoắm ở chân anh lúc anh va phải mảnh sắt ở cầu thang ,khi đó anh cõng em xuống trong cơn đau đêm mất điện. Nghe tiếng anh thì thầm: "Chịu đau một tẹo cô bé". Ừ, chịu đau một tí.
Chỉ lúc ấy thôi em đã thầm lặng nhận ra điều động gì đó, và nó đã thành sự thật
Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014
truyen sex - Khi nè em cưới anh
Tôi nhìn nàng vài giây rồi bảo "Tại sao lần này em không cầu hôn anh nhỉ?"
"Em à?" - Nàng hỏi, mắt mở to ngạc nhiên.
"Tại sao không?", tôi hỏi, "Có gì sai đâu?"
Nàng đỏ mặt, đáp, "Không."
day la noi dung footer
Lần trước nhất khi tôi hỏi truyen sex cưới nàng là khi chúng tao lên sáu.
"Mình sẽ là chồng", tôi nói, "còn cậu là vợ"
"Không được", cô bé đáp ngắn gọn.
..."Được mà", tôi nói
"Không được", cô bé tớp lại và bỏ đi.
Một lúc sau, tôi cũng bỏ doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat đi luôn. Chả có gì vui khi chơi một mình trong nhà cả.
Lần thứ hai tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tao mười bốn.
Chúng tôi là một vài nhảy trong vũ hội hằng năm của trường và tôi chờ nàng ra khỏi phòng thay đồ. Tôi mặc bộ com-lê đen truyen dam có thắt nơ. Khi nàng bước ra khỏi phòng thay đồ trong chiếc đầm màu hồng ngang gối , tôi hít một hơi thật sâu. Nàng giống như một thiên thần từ trời xuống.
Khi chúng tao đợi chờ thầy ra hiệu bước lên sân khấu, tôi nhìn nàng chằm chằm và nỗ lực cất giọng. Nàng bắt gặp cái nhìn của tôi và mỉm cười hỏi: " Này, cậu nhìn gì vậy ?"
"Cậu đồng ý lấy mình ko?" tôi buộc miệng.
Nụ cười trên môi nàng nở toét, rồi vài giây sau đó nàng phá lên cười. Tôi ko quan tâm. Tôi thấy những bởi chưng sao trong mắt nàng. Vẫn cười to, nàng cầm tay tôi và dẫn tôi lên sân khấu.
Lần thứ ba tôi cầu hôn nàng là vào đâm nhật thứ mười sáu của nàng.
Chúng tôi đi picnic với những người bạn và hai chúng tôi ngồi bên nhau dưới 1 cái cây khi những đứa khác đang biện hộ nhau về trò chơi tiếp kiến theo. Nàng cười khi ai đó nói gì đằng xa. Tôi nghe tiếng chuông ngân vang trong giọng nói của nàng.Tôi ngắt bông cúc dại mọc gần chỗ tôi ngồi, đưa cho nàng và nói, "Em đồng ý làm vợ anh chứ ?"
Nàng đỏ mặt khi ngước nhìn bông hoa, rồi lại phá lên cười. Nàng cầm bông hoa rồi chạy lại chỗ đám bạn. Tôi chạy theo.
Lần thứ tư, chúng tôi mười tám.
Chúng tôi ngồi trong một quán cà phê ở trường, nàng nhấp nhấp ly nước cam và nói về một bài thơ ấu hay nàng vừa đọc. Sau khi nói liên tiếp vài phút, nàng ngừng lại và hỏi, "Chuyện gì thế? Sao anh không nói gì cả?"
Tôi nhìn vào mắt nàng và nói,"Anh muốn sống thế cục với em. Em sẽ lấy anh chứ?". Như lần trước, nàng phá lên cười rồi nói, "Anh chưa đủ tuổi lấy vợ đâu."Rồi nàng bắt đầu nói về một bài thơ dại khác.
Lần thứ năm tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tao tốt nghiệp.
Cả hai đã 21. Tôi quỳ 1 chân xuống, tay cầm 1 bông hồng đỏ và nói với nàng. "Bây giờ doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat em có đồng ý cho anh được trở thành chồng em không?"
Lần này nàng cười không thành tiếng và đáp,"Anh lúc nào cũng vội vã. Anh muốn theo học tiếp kiến đại học, đúng không?"
Tôi nhún mình vai, đứng dậy, rồi đi cùng nàng vào hội trường.
Bốn năm sau, tôi hoàn bít tất chương trình sau hết sức học và tìm được một việc làm trong một công ty đa quốc gia.
Chúng tôi ngồi bên nhau trong một quán kem thì nàng khơi lại chuyện cũ. "Đã bốn năm rồi anh chưa cầu hôn em", nàng nói."Chuyện gì thế ? Anh đổi thay rồi à?" . Nàng cười rộng miệng.
"Em nghĩ sao?" tôi chọc.
"Em nghĩ anh sợ bị em từ chối 1 lần nữa."
"Em chưa thực sự chối từ anh lần nào, cho đến bây giờ," tôi làm phản đối. "Em chưa bao giờ thực sự đáp Không."
"Em đã nói hồi chúng ta lên 6", nàng lưu ý tôi.
"Cô ấy nhớ," tôi nghĩ thầm trong bụng, rồi mỉm cười khi nghĩ lại kỷ niệm đó. Tôi múc muỗng kem cho nàng, và nói, "Thôi được, như vậy là em đã chối từ anh một lần."
"Thì sao?", nàng nói khi nếm miếng kem tôi múc.
"Thì không có gì," tôi đáp
Nàng nháy mắt trong im lặng. Nàng không còn cười nữa.
"Mà này", tôi hỏi, "Em nghĩ là anh thay đổi à? '
Nàng cau mày nói "Em không biết." Trông nàng thật dễ thương thậm chí khi cau mày.
Tôi nhìn nàng vài giây rồi bảo "Tại sao lần này em không cầu hôn anh nhỉ?"
"Em à?" - Nàng hỏi, mắt mở to ngạc nhiên.
"Tại sao không?", tôi hỏi, "Có gì sai đâu?"
Nàng đỏ mặt, đáp, "Không."
"Em đang khước từ anh một lần nữa đấy à?" Tôi hỏi.
"Không, không." Nàng nói nhanh.
"Vậy có nghĩa là em nói Đồng ý?"
Nàng le lưỡi về phía tôi khi nhận ra điều động tôi đang cố gắng làm, và trở lại ăn kem của mình.
"Này em," tôi nói khi cầm tay nàng. "Lấy anh nhé."
Nàng nhíu mũi đáp, "Anh chắc chứ ?"
Tôi đã chắc chắc từ khi 6 tuổi. "Vâng", tôi tớp gọn.
Nàng đồng cân mỉm cười, và gật đầu.
Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014
Truyen sex - Sống chả chi là hoàn trả hảo
Một ngày cuối Đông, Nhi đang lạc lõng giữa những cơn gió Bắc cuối cuối cùng muốn cào xé đi tâm sự cô. Con người cô, là một sự chuyển động không ngừng của cảm xúc. Cô đa cảm nhưng sự u buồn đã che khuất sự đa cảm ấy, nó làm cô trở thành ra hững hờ hơn,giá băng nhóm như cơn gió cuối Đông. Rồi chợt nhiên, một tia nắng truyen sex đến sưởi ấm lòng cô, một nụ cười đã làm tan băng đảng chớ chi trong tim cô- "Nụ Cười Màu Nắng ”, anh đã mang theo một tia nắng Hạ đến bên cô.
Không phải vô tình, mà chẳng phải là cố ý, Nhi đã doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat tìm ra anh, một chàng trai có ‘ Nụ Cười Màu Nắng ”. Chỉ là trong lúc cô đơn, cô tìm thấy anh, đồng cân là trong phút tò mò mà cô mở đi một lối đi khác cho chính thị mình……
Bắt đầu:
Phải bắt đầu từ đâu, khi cô và anh chuyện trò và cho nhau số phận điện thoại. Cả hai người có trạng thái tám chuyện với nhau cả ngày văn bằng những tin nhắn, lời chát qua face... Nhưng cô và anh chưa gặp nhau. đối với cô, anh vẫn là một con người ảo, tiền tám chuyện cho vui. Vì cô biết chẳng ai có trạng thái hiểu cô, có ai mà hiẻu đượ nỗii lòng của một cô gái đang ở độ tuổi tươi đẹp đầy nhiệt huyếtsống và bướng bỉnh linh hồn nhiên. Nhưng cô chịu áp lực từ nhiều phía, gia đình, bạn hữu , việc học, man di thứ xung quanh khiến cô thu mình lại. Cô lặng im và ít nói đi. Từ ngày quen biết anh,cô chợt cười nhiều hơn và trò chuyện nhiều hơn. Quả thật, một tia nắng đang đến gõ cửa và sưởi ấm trái tim cô.
" Hay là mình gặp nhau để biết mặt đi”_ anh đề nghị với Nhi, thoáng chút suy truyen dam nghĩ, Nhi đồng ý. Họ đã gặp nhau và yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Không ngờ, ái tình lại đến nhanh như thế, nhanh đến mức cô chẳng kịp thay đổi đích thị mình và anh đến giúp cô đổi thay dần.
Anh là một chàng trai tương đối là kiên trì, anh đã bền chí để giúp cô thay đổi từng li từng tí ti trong cuộc sống. Anh-có trạng thái cho là một con người tốt, học giỏi, gia đình ổn định cũng thuộc hàng khá giả mà anh lại chẳng bao giờ khoe khoang,anh khiêm tồn về cuộc sống cá nhân. Nhưng thế hệ mà, chẳng có gì là hoàn hảo, anh là người đã trải qua một thạch sùng ngành ngọn nồng cháy, men say nguồn cơn vẫn còn đó, đã một năm anh vẫn không quên. Cô lại tìm đến anh, khiến anh dần đổi thay tư tưởng chờ đợi một thằn lằn tình trong vô vọng. Có trạng thái xem cô là một người thay thế, còn anh là một kẻ tạm thời làm chỗ dựa ý thức cho cô. Nhưng sao họ lại yêu nhau? Thật ra chỉ là giả vờ, chỉ là dòng thế hệ éo le biến giả thành thật, thành một ái tình thuần khiết và tươi đẹp biết bao nhiêu kỉ niệm.
Thởi gian dẩn trôi, hai người tình nhau cũng hơn một năm, cũng đủ lớn dể nhận thức được mình đang làm gì. Và đến lúc cô thay đổi. Cô bắt đầu nghĩ suy xa hơn, nghĩ đến tương lai, và cô đang tìm một thứ đựơc gọi là "hoàn hảo”. Ai chẳng biết là đởi không có gì là toàn hảo cả, đến cả những thứ được cho là hoàn hảo nhất thì nó vẫn có cái lỗi nhỏ trong đó. Thế nhưng, cô vẫn bất chấp, cô quá tham vọng. Anh im lặng,vẫn yêu cô, quan tâm chăm chút cô như một đứa trẻ, cô và anh vẫn như thế. Nhưng chung quanh cô giờ đây xiết bao người con trai khác, họ làm cô ôi chao đảo, họ làm cô nghĩ suy vẩn vơ, họ khiến cô lấy anh ra so sánh. Anh và cô bào chữa nhau nhiều hơn, đến mức giận nhau mấy ngày liền và anh lại là ngưòi trước hết mở lời dù rằng anh chẳng có lỗi. Cô doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat mới là kẻ có lỗi. cứ thế, anh nắm lấy cô, nắm giữ một ái tình bé nhỏ tiền cần lỡ một phút, có thể anh mất cô mãi mãi.
Nụ cười anh còn đó nhưng nó không còn tươi như màu nắng sáng nữa, khômg còn rực rỡ và lung linh, nó là một sự u sầu của nắng tàn. Anh đã cố, đã cố yêu cô nhiều hơn. Cô lại tham lam, giành lấy anh và muốn xâm chiếm hữu thêm những người khác. Cô quá chấp nhặt trong việc tìm lấy sự hoàn hảo,chỉ là ảo tưởng. Cô yêu anh, đồng cân là hình thức. Những ước mơ, những dự tính trong mai sau cùa anh và cô đều bị cô băm xé thành trăm mảnh. Cô tàn nhẫn, để anh yêu cô tha thiết, khẩn thiết hơn cả mối tình đầu của anh. Và cô lại nhẫn tâm gieo rắc đau thương lên chính thị tình yêu đầu thế hệ của mình. Mối ngành ngọn của cô, một thằn lằn tình đẹp khiến nhiều người phải ganh tị, mà giờ đây cô đang chà đạp lên nó một cách nhẫn tâm. Và anh vẫn nhẹ nhàng với cô, vẫn nắm lấy tay cô, dù cho bao lần nước mắt rơi bởi chưng cô, mặc dầu cô băm nát trái tim anh. Nhưng Anh vẫn yêu cô, yêu nhiều hơn anh nói.
• Tan Vỡ...
Cô cũng yêu anh nhiều lắm, cô biết chứ, nhưng với bản chất cố chấp, tham lam , cô chẳng bao giờ chịu thua với anh, với cuộc tình còn dang dỡ. Bỗng nhiên, ngày định mệnh đến, có một cô nhỏ bé hơn anh rất nhiều, xuất hiện và yêu anh từ lần đầu tiên. Cô bé ấy nhẹ nhàng, yêu anh âm thầm, mà anh lại chẳng để tâm. Anh yêu Nhi hơn cả bản thân mình. Cô lại càng bưóng bỉnh nghĩ rằng mình có anh, anh sẽ chẳng bao giờ bỏ cô. Nhung6 cô da734 sai, sai rất nhiều.
Con dưòng cô chọn không thể quay lại, bởi chưng cô đã đi quá xa, xa đến mức quay lưng lại, dấu chân cô phai chẳng còn thấy dấu tích tìm lại lối cũ. Khánh Băng- cô bé theo đuồi anh, xuất hiện trong cuộc sống anh và cô nhiểu hơn. Cô nhận ra chứ, cô cũng biết ghen chứ, bởi chưng anh là của cô mà. cứ thế cô bao biện nhau với anh nhiều lẩn hơn, không thể dếm được số mệnh lần gia tộc bào chữa nhau. Anh cũng lặng im hơn, mặc cho cô giận hờn, anh chẳng xin lỗi nữa, vì chưng anh đâu có sai? Và cô cũng nhận ra, họ ngày một xa nhau.....
Nhìn lại quãng đưởng anh và cô đã đi qua, cô cảm thấy quá đủ, cô kịp nhận ra là mình sai khi yêu anh, vốn dĩ cô và anh yêu nhau tiền là giả tạo, cho nên giả tạo vẫn mãi là giả, là ảo tưỏng,là một giấc mơ. Cô bất bỗng nhiên cười, một nụ cười coi thường bỉ đích thị mình. Anh không thuộc về cô, sao cô cứ cố kỉnh giành lấy khi mà người xứng đáng với anh đã đến bên anh, con ngưòi cho anh hạnh phúc và phẩm bình yên, cớ sao cô vẫn làm anh đau mà chẳng cho trái tim anh mở lòng với một ai khác? Cô độc ác và cái giá như phải trả còn nặng hơn những gì cô đã tạo ra. Đến lúc cô phải trả mọi thứ trở về vị trí ban đầu, trả lại cho anh hạnh phúc.... cô ra một phương kế hoặch cho cho mình. Cô mỉm cười lần nữa, là một nụ cười mãn nguyện, ý định của cô sao hoàn hảo thế! Lần trước hết cô thấy mình nghĩ ra một việc hòan hảo theo như cô hi vọng muốn: Cô phải xa anh, mang đến anh ý trung nhân anh thật sự, có lẽ đây là lần trước nhất cô làm ăn tốt cho anh. Anh và cô sẽ tan vỡ nhanh thôi......
• Bắt đầu một phương kế hoạch
Cô lặng lẽ, ít nói lại như lúc chưa gặp anh,thu mình về một góc, cô đang tạo khoảng cách với anh. Nhưng anh vẫn quan tâm dến cô, mọi lúc man di nơi. chợt, một ngày, cô trở thành ra khác, ăn bận sành điệu, tương ứng xử khác cô thường ngày. Ngưòi ta thấy cô đi với rất nhiều đàn ông. Mặc cho người ngoài nói, anh vẫn không tin, anh tin cô chung thuỷ. Anh tin cô, tin vào tình yêu mù quáng mà đồng cân anh vun đấp, tình yêu mà đích thị anh bảo nó là hoàn hảo. Cô lại càng cố tình cho anh thấy, cô nhăng nhít với không biết người con giai khác. Cô kiêu ngạo hơn, nói chuyện như một nhát dao đâm tim anh tan nát. Mà không ai biết cô cuũng đang rất đau.
Cô bé kia lại bên anh nhiều hơn,bền bỉ hơn anh tửơng. Khánh Băng dịu dàng, ân cần, chăm nom anh những lúc cô bỏ rơi anh chạy vòng quanh bên các thạch sùng tình. Tình cảm dần thắm đượm, thời gian có trạng thái hao mòn tư tưởng của một con người. Anh chấp thuận sự xuất hiện của Băng, cuộc sống anh luôn luôn có Băng bên cạnh, nhẹ nhõm và âm thầm.....
Nhi biết điều đó, cô bằng lòng Băng về bên anh. Kế hoạch của cô, sắp thành công rồi......
Ngày đầu Hạ.....
" Mình chia tay anh nhé! Anh chuẩn bị cho mai sau đi! Hãy sống thật tốt! Em không yêu anh và chưa từng yêu anh một giây khắc nào”. Đó là tin nhắn chung cuộc cô nhắn cho anh khi anh chuẩn bị đi học hết sức học. Anh như suy sụp, anh gào thét giữa màn đêm, anh đớn đau muốn đập tan tin nhắn ấy. Anh vô dụng hơn khi gọi lại chỉ là dòng âm thanh quen thuộc " tút tút....”. Khánhdoc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat Băng đến bên anh, ôm lấy anh và anh tìm ra được hạnh phúc ngay lúc ấy.... Đâu đó, có một cô gái, đứng nhìn hai người ôm nhau khóc, dòng lệ rơi... Người đó chính thị là nhi, cô xa anh thật rồi, cô mất anh mãi mãi, nhưng cô không quá đau bởi chưng cô muốn thế... Nhi quay lưng đi, miệng mỉn cười thật tươi.... Chúc anh hạnh phúc...
Em sẽ ra đi mà, em sẽ không sao mà
Chỉ là em cố kỉnh cười mà sao nước mắt vẫn cứ rơi!?
Em sẽ ra đi mà, em sẽ không sao mà
Anh à, em khóc nhé, một tí thôi, xong rồi em sẽ cố kỉnh quên
Không ai có thể biết đựơc bí hiểm của Nhi trừ cô ra. Cô thấy mình sai,chỉ mang đến cho anh đau khổ. Nên cô đã lên kế hoạch, cô trở nên hư hỏng hóc và âm thầm tạo thời cơ cho KHánh Băng đến bên anh. Cô đã thành công và mãi mãi mất đi mối tình đầu còn dang dỡ. Còn cô thì vẫn quanh quẩn với những mối tình ngắn ngủi rồi từng người đến lại đi qua thế cuộc cô, Nhi cũng chẳng bận tâm, có cho giống với người ta, không có cũng không sao, đó là cái phải chi để cô đi tìm cái được gọi là " Hoàn hảo”. Kết thúc cấp ba, cũng là lúc cô không còn ai bên cạnh và một tương lai mới đang chờ cô....
• Mười năm sau:
Một cô gái thành đạt ở tuổi 28, chung quanh không biết chừng nào người nam giới theo đuổi. Nhưng cô ấy vẫn lao đầu vào công việc, chnẳg quan hoài dến- Người ấy đích thị là Nhi- cô đã đổi thay và quyết tâm lập nghiệp. Cô thành công trên sự nghiệp của mình. Cô quả là hình mẫu người đàn bà lý tưởng của thời tuyệt vời mới nhưng Nhi chưa bao giờ thừa nhận điều đó. Vì cô cảm nhận sự toàn hảo làm cô mù quáng....
Ngày ngày lại qua, các bạn cô cũng tuần tự lên xe hoa, những người tình của cô cũng có mái ấm riêng, thiệp hồng trao tay, vô vô tư lự chúc phúc họ va gạt đi lời nhắc nhở của man di người về mái ấm cô cần thành thử có. Cô quá cô chấp chẳng cho ai một cơ hội để được yêu cô.....
• Tình cờ gặp lại:
Đám cưới nhỏ bạn thân, cô đi dự với tư cách là người bạn thân nhất, vinh dự lắm chứ? Bất ngờ thay,cô gặp lại một người, người rất quen trong kí mỏ ác cô. Chính là anh " Nụ Cười Màu Nắng”. Anh đi cùng Khánh Băng, thằn lằn tình của họ thật hạnh phúc và lâu bền. Cô bối rối vội vã chia tay nhỏ bạn ra về, Nhi đang lẫn trốn anh. Nhưng nhỏ bạn đã giữ cô lại, bắt cô phải đối mặt với anh. Cô lo lắng, cô hoang mang, cô thấy tim mình đau....
Cô mỉm cười ngượng ngạo nhìn anh, anh cười lại, thì ra anh vẫn nhận ra cô. Nhưng trong tay anh bây giờ đã có tay của Khánh Băng, trông họ hạnh phúc quá. nhỏ bạn thân đã sắp sếp bít tất cả. Ô! nhỏ này đã bán đứng cô, khiến cô phải khó xử thế này. Khánh Băng lễ phép chào cô, xin cả danh thiếp của Nhi, cô đành phải cho. Bữa tiệc, Nhi chẳng nở nỗi nụ cười. người cô không muốn gặp lại, bỗng lại xuất hiện. Anh vẫn thế, vẫn nụ cười ấm áp. Nhưng nụ cười ấy không dành cho Nhi, mãi mãi vẫn không phải của cô.
Tàn tiệc Nhi ra về, chợt telephone reo, số phận lạ,thì ra là Khánh Băng. Nhi trò chuyện với Băng nhiều. Băng cám ơn cô lúc trứơc đã tạo cơ hội. Cô vui vẻ háp lời. cứ thế được một thời kì dài qua cô vẫn giữ giao thông với anh va Khánh Băng. Họ cùng nhau đi ăn, đi dạo, tâm tình cùng nhau. Cô cũng thường ngói chuyện với anh nhưng với nhân cách là một người bạn. Anh vẫn nhẹ nhàng với cô và cả Khánh Băng, đến mức cô sợ Băng ghen,nên luôn luôn chối từ sự giúp đỡ, quan hoài từ anh. Nhi tiền xem anh va Băng là những người bạn , mặc dầu đêm về, giọt nước mắt mặn đắng rơi. Một hôm, Nhi nhận được lá thư và một giỏ hoa tình nhân công anh mà cô yêu thích:
" Gửi em yêu, người anh yêu rất nhiều!
Em là cô bé thật ngốc, ngày anh yêu em, em ngay thơ dại lắm, em nghịch ngợm khiến trái tim anh xao xuyến. Em mỏng mảnh và yếu đuối như đoá hoa người yêu công anh.Anh yêu em lắm Nhi à! Nhưng sao em lại nhẫn tâm ruồng bỏ anh, lúc anh đang cần em? Em ác lắm! Anh phải sống không bằng tắt thở cả một thời kì dài. Và em biết đấy, có một cô bé đáng yêu khác lại chẳng ngại ngùng đến bên anh, cô ấy ấm áp, chẳng lạnh nhạt khô cứng như em đâu. Cô ấy ân cần và chịu đựng mặc cho anh đối xử tệ bạc bạc. Nhờ cô ấy, mà anh đã có ngày hôm nay. Tình cờ gặp lại em, anh có chút bấn loạn, anh nắm chặt tay Băng và anh thấy tim mình đau, đau lắm em à! Chính Khánh BĂng yên ủi anh, cô ấy vẫn thế nhẹ nhàngvới anh. Em ấy cho anh thời kì để suy nghĩ. Và anh đã nghĩ thật kĩ về anh, em và cô ấy. Em á! Em là người anh yêu, Băng là người thương anh, em và Băng khác xa nhau nhiều quá. Em cho anh cảm giác có một khoảng cách chẳng bao giờ anh lại gần được. Dù yêu em, nhưng giả dụ chọn, anh sẽ chọn Băng. Em quá bướng, em chẳng cho anh một cơ hội! cảm tạ em đã cho anh yêu em và bỏ rơi anh. Đễ giờ đây anh tìm được hạnh phúc. Em vẫn còn yếu đuối lắm em có biết không? Hoa ý trung nhân công anh đã chứng minh điều đó. Anh mong em sẽ có người tốt hơn anh, cân xứng với em, vừa ý em yêu em thật nhiều. Chúc em hạnh phúc. Còn anh, anh đồng cân mong mình sống giản dị phẩm bình thường với một gia đình nhỏ. Em luôn luôn vui nhé, người anh từng rất yêu! Anh sẽ chẳng bao giờ làm em phiền lòng nữa. Bình yên em nhé!
Người từng yêu em ! NCMN”
Nhi lặng im, nước mắt rơi nhoè dòng chữ. Thì ra anh vẫn yêu cô, nhung giờ đây, anh thật sự yêu người khác rồi. Cô gặp lại anh quá muộn. Cuộc thế hệ ơi sao éo le thế? Cái thừ được gọi là toàn hảo chẳng bao giờ đến với cô. Dòng lệ tuông rơi! Đây là giọt nước mắt cuối cùng cô khóc do anh, bởi chưng thằn lằn tình này. Nhi sẽ quên anh thôi!
• Thiệp hồng trao tay: Chúc anh hạnh phúc!
Cơn gió thu nhẹ thổi qua làn tóc,cô gặp anh và Khánh Băng như mọi rợ chiều chủ nhật. Băng đưa Nhi một tấm thiệp, đây là thiệp cưới của anh và Băng. Nhi mỉm cười nhận thiệp, hứa sẽ đến dự buổi tiệc. Tạm biệt, Nhi về nhà, tìm men say, cũng đúng thôi, anh đã đau bởi vì cô quá nhiều, đến lúc anh phải có những thứ thuộc về mình. Cô chưa từng nói với anh bất kì điều động gì về quá khứ, tất cả, nhi sẽ giữ mãi với mình cô...
Một tuần sau....
Trời cao hơn khi thu đã đến, phút chốc đẹp nhất, một cặp nhân tình đang bước đến lễ đường với nụ cười hạnh phúc và phìa dưới có một người nhìn theo cười cũng thật tươi chúc phúc.....
Gió thu nhẹ nhàng, ánh hoàng hôn đang chìm dần trong đêm tối, Nhi lặng đứng nhìn dòng sông đất Sài thành về đêm. Ngày mai này, sẽ ra sao thì cứ mặc nó... Nhi chỉ biết tương lai này, cô phải mạnh mẽ hơn nữa để lo cho bản thân mình thật tốt.....
" Quá khứ sẽ mang theo kỉ niệm, sẽ lãng quên nếu ta không để tâm đến. Hãy nhớ, đừng mãi ruổi rong trên đường đời để đi tìm thứ hoàn trả hảo. sẽ chẳng có đâu. Đánh mất đi một thứ thì sẽ không bao giờ lấy lại được, dù rằng có lấy lại cũng không trọn vẹn...”
Màn đêm buông xuống.... ngày mai nắng lại lên.
Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014
Truyen sex - Hiện tại và quá khứ
Có rất nhiều người chẳng thể phân biệt được đâu là hiện tại, và đâu là quá khứ!
Là họ lầm lẫn, hay là nỗ lực tình muốn truyen sex tin vào cái dĩ vãng mù quáng đó. Phải đi nữa tận sâu trong trái tim họ kỷ niệm xa vời doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat đó vẫn còn mãi. Và... nó là hy vọng để gia tộc tiếp tục cố bước đi...
Cô gái ấy ngày nào cũng lượn quanh thư viện, cô ấy đến mượn sách về ư? Hay là định xin việc làm thêm tại đây vậy?
Khi đến đây cô thường hay ngồi nghỉ ở ghế kẹo ngoài sân thư viện dưới tán cây bàng già cỗi xù xì nhiều năm tuổi, cô cứ ngồi đó lẩm bẩm khúc hát du dương nào đó mà hình như tiền mình cô nghe thấy, đồng cân mình cô thưởng thức... được khoảng mười, mười lăm phút thì cô rời ghế keo kiết vào trong, cô xuất trình thẻ của mình và đi xuống khu vực bày những cuốn tiểu thuyết lâm ly, bi đát về ái tình. Cô ve vuốt vài cuốn sách cũ kĩ, và lần nào cũng tiền vuốt những cuốn sách ấy, rồi cô nhếch môi cười, nụ cười xinh xắn đến lạ. Làn môi hồng nhỏ nhắn khẽ động rồi lại trở về nguyên lành trạng thái ban đầu. Cô sau hồi tìm kiếm đã rút một cuốn sách, rồi mang ra cái bàn phía gần cửa sổ để ngồi đọc. Cô nhìn vào từng truyen dam dòng chữ in trong cuốn sách đó mà như không nhìn cứ đều đặn hai đến ba phút cô lại lật sang trang.... Hình như cô không hề đọc, cô đồng cân dùng cuốn sách đó để ngụy trang cho những suy nghĩ trong lòng cô lúc này....
Gió chiều lại thổi, từng cơn, từng cơn, dịu nhẹ luồn qua mái tóc xõa ngang vai mềm mại của cô. Cô quay ra nhìn về phía ánh chiều tà, và cô cảm thấy mình thành ra về được rồi! Cô đứng dậy mang sách về chỗ cũ rồi đây phía nhân dịp viên thư viện rút thẻ. Anh nhân viên hỏi cô: "Chị không mượn sách sao?", cô chỉ khẽ cười thay cho câu trả lời...
Một ngày lặng lẽ của doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat cô đã trôi qua.
Mỗi ngày, cô đều dành thời kì để vào thư viện, ngắm nhìn những cuốn sách và hồi tưởng, có trạng thái nói sự hồi ức này trong cô là ngọt ngào không? Điều này thì chính cô đến tận phút giây này-hiện tại-khoảng thời kì cách xa quá vãng rất lâu rồi, vẫn không thể trả lời được. Nó tồn tại trong cô thầm lặng và có sức hút... Hình như cô đang "đam mê" quá vãng của mình thì phải, cô cảm thấy nếu không nghĩ về nó cô sẽ chẳng thể thở được...
Ngày bữa nay cô đến thư viện sớm hơn mọi khi, nhưng cũng vẫn vào khung giờ trưa, chiều, bởi chưng sáng cô phải đi dạy học...
Đến nơi, cô vẫn chọn ngồi bàn gần cửa sổ. bữa nay khác với thường ngày, cô không cầm quyển sách nào hết, cô tiền ngồi đó một mình, nhìn chú tâm vào dòng chữ nhỏ viết tên cô và người ấy "Trung LOVE Nga". Nét chữ nắn nót, nghiêng nghiêng nhưng vẫn thật khỏe khoắn, chắc chắn không phải cô viết mà là người ấy. Dòng chữ viết ở mép bàn như một trò đùa vui, không muốn người khác để ý-một cách bộc lộ ái tình trong sáng của trang lứa tuổi học sinh, đâm viên. Cô bắt đầu chìm vào cảnh tượng ngày hôm đó.
- Anh không đọc truyện mà làm gì đấy? - Nga thắc mắc hỏi Trung, kèm cặp theo là cái chau mày khó hiểu.
- Nghịch nhăng nhít ôi thôi em, đọc sách từ nãy tới giờ mỏi mắt cho nên anh đang thư giãn. hihi - Anh nói và nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, làm tim cô lỡ một nhịp, cô quay mặt sang chỗ khác, bất đồ cô đỏ mặt do sự lúng túng của mình, sợ anh phát hiện ra lại chọc quê cô cho nên cô đẩy ghế ra và bước đến chỗ anh, giật thẳng tay anh ra khỏi chỗ mà anh cứ che giấu diếm nãy giờ. Cô làm thế chính yếu để đánh lạc hướng anh nhưng không ngờ khi giữ được tay anh, nhìn được thứ mà anh "che đậy" cô lại thấy vui vui và mắt cay cay.
- Anh viết à.... hiiii...hix. - Có chút nước ánh lên trên đôi mắt cô. (Cô thích anh lâu rồi, nhưng không dám nói ra, thấy dòng chữ "Trung LOVE Nga", cô rất vui, dù cho đó tiền là sự trùng tên, cô đã nghĩ vậy nên mới cảm động như thế, cô thật ngốc ^_^)
- Hì hì... anh tiền định lặng lẽ ghi nó lên, để ghi nhớ tình cảm của riêng anh.. hi... - Trung chợt gãi đầu ngại ngùng. - Mà em cũng lạ, sao lại xem bí hiểm của anh chứ. - Anh giả vờ hơi dỗi hờn.
- À thì em... em... Em Có Cố Ý Đâu. - Cô nói lớn tiếng và xị mặt xuống, cô tưởng anh trách cô thật nên cô thấy hơi hổ thẹn và có lỗi sao sao đó. Hình như cô đang bối rối. Thấy cô hơi "bất thường" anh cầm lấy tay cô và nói:
- Anh yêu em, làm bạn gái anh nhé. - Tiếng nói ấm áp, êm dịu, từng từ, từng chữ đều ngấm vào khối óc bé nhỏ của cô, lan tỏa khắp thân thể cô, đi sâu vào trái tim cô... Cô nghe, cô hiểu... nhưng cô quá ngạc nhiên vì sự tỏ tình không được biết trước này... thành ra cô không thể nào mở miệng ra được, cô khó khăn hỏi lại như chơi tin vào những gì mình vừa nghe:
- Sao... sao... sao cơ ạ. Anh.... là anh... mà không, thế có nghĩa là... là... dòng chữ kia... kia, cũng dành cho em. - Nga thấy tim mình như ngừng đập.
- Uh... anh thích em từ khi chúng mình học chung một lớp... anh không dám nói... vậy em làm bạn gái anh nhé?-Trung nhìn sâu vào đôi mắt cô và hỏi lại lần nữa, và tay anh cứ nắm chặt chẽ tay cô như vậy thôi. Người trong thư viện tương hỗ ai cũng nhìn gia tộc với ánh mắt hiếu kì. Nhưng bây chừ hai người đâu có tâm tư mà lo "xấu hổ" nữa chứ, gia tộc đang chìm trong 'bể tình" mất rồi. Nga sau khi nghe lại câu hỏi đó, gật đầu đồng ý, miệng cười toe như đứa trẻ.
- Em ... đồng ý. hihi....
Họ rời khỏi thư viện, dắt tay nhau dạo quanh công viên! Trên con đường cong cong hình cánh cung, họ cứ đi như vậy thôi, trong tim mỗi người đều đang rung rinh lạ thường. Bỗng Trung lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng giữa hai người:
- Mà sao lúc nhìn thấy dòng chữ ấy, em lại không nghĩ ngay anh viết nó dành cho em?
- Thì tại em tưởng.... - Cô thấy mặt mình nóng ran, có nhẽ là mặt lại đỏ lên đây mà, cô nghĩ vậy cho nên cứ quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh nhìn của anh.
- Em ấy à, đúng là đồ ngốc, chẳng trách nhiều lần anh quan tâm em một cách "rõ ràng" mà em vẫn vô tư nhận sự quan tâm đó, không một tẹo suy nghĩ rằng, anh đang thích em.... đúng là cô bé đáng yêu mà-Anh vừa nói xong bất thần hôn lên gò má mịn màng và bầu bĩnh của cô, làm cô sững người, mở to cặp mắt nhìn anh........
Quay trở về với hiện tại cô vô thức cảm nhận được làm gió lạnh lướt qua má mình, như là có gì đó vừa chạm má cô. Cùng lúc đó một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt cô, rơi xuống mặt bàn. Trái tim cô, đến bao giờ, đến bao giờ mới ngừng thao thức, nhớ nhung. Có người thấy cô khóc, hiếu kỳ nhìn nhưng rồi biết không nên nói gì, đành lẳng lặng rời đi.
Sau phút chốc hồi tưởng Nga rời thư viện, đến một nơi! Trước mắt cô bây giờ là một bia mộ, trên bia chiêu tập ấy, người con giai đang cười, anh nhìn cô vẫn rét mướt quá. Cô bật khóc nức nở, cô không biết mình bị sao nữa, nước mắt rơi, xúc cảm nơi cô như rã rời, nỗi nhớ bị ghìm trong cô cứ thế, cứ thế chẳng thể cầm chống cự được nữa mà đã theo dòng lệ gửi đến anh. Cô muốn mắng anh tệ lắm, vì sao lại ra đi, vì sao lại phải chạy vào đẩy cô ra để rồi cả thân mình hứng trọn cú đâm ra mạnh của ô tô, lẽ ra người ra đi là cô mà. Tại sao thế? ... Nhưng khi đứng ở đây, trước anh, cô chỉ có thể khóc, khóc và khóc.
Hôm nay là ngày anh mất, vậy nên mọi rợ thứ quanh cô, dù có gấp gáp thế nào cũng không bằng việc cô phải hiện diện tại tha ma này. Bao năm qua, lại như một nếp khác ngoài thói quen vô thức ngồi trong thư viện,,, đó là cứ vào ngày "anh rời đi" cô lại đến nơi anh an nghỉ, đến bên anh, ngắm nhìn anh, sực nở bên anh, và chấp nê với suy nghĩ, cái tắt thở của anh là bởi vì cô gây ra, thành ra cứ như thế, hình ảnh người anh đầy máu, nằm trong lòng cô lại hiện ra, cô run lên vì chưng mặc cảm khổ lỗi. Cô còn nhớ, nhớ rất rõ, khi cô hốt hoảng đến nâng anh dậy, anh còn nở nụ cười nhìn cô, máu trên đầu anh rất nhiều, và cả miệng anh nữa. Anh còn cố gắng nói anh yêu cô. Hức. Không, cô không tin anh đã ra đi, cái người ngày hôm đó nằm trong vòng tay cô là ai đó, giống anh thôi, KHÔNG!!!
Cô lại khóc rồi. Trái tim cô trong phút giây này sao để đập được một nhịp mà lại khó khăn đến vậy. Cô ... chẳng thể tiếp kiến tục... tiếp kiến thô lỗ nhìn anh được nữa.... cô ngã khụy xuống cạnh chiêu mộ anh....
Cô tỉnh dậy.
Mơ màng.
Một nơi nào đó rất tinh khôi và trong trẻo hiện lên mờ ảo trước mắt cô, dường như là một khu vườn trồng đầy những cây hoa anh đào trắng-loài hoa Trung thích.
Nga lạ lẫm bước đi chung quanh khu vườn, cảm giác như mình đang bước trong cõi tiên vậy, cô tiến tới nâng một cành hoa trắng muốt đang trĩu xuống lên và nhẹ nhõm đặt lên nó nụ hôn sâu lắng, đầy tâm tư....
- Em hôn hoa thế còn người em tính chất sao đây, cô nhóc ngốc này! hihi.
Cô giật mình, sảng sốt quay về nơi phát ra tiếng nói bông đùa đó.... Là anh, đúng là anh... Cô còn đưa tay lên dụi mắt hai, ba lần, cô không dám tin.... Trung đang đứng trước mặt cô.
- Anh...anh... là thật chứ....???
Anh không đáp câu hỏi của cô mà cứ đứng đó nhìn cô, cứ đứng vậy thôi... và cô thì không kìm được nỗi nhớ nhung, đã lao tới ôm chầm lấy anh. Làm anh té ngã. Cô do nỗ lực kéo anh lại thành thử cũng ngã theo. Trong chốc lát không gian nơi đây đột nhiên thay đổi, Nga bây giờ đang nằm trong vòng tay anh, cô thấy thật mộng mị, nhưng cô không buồn thắc mắc nữa, bởi ngay lúc này đây anh đang cúi xuống đặt lên môi cô nụ hôn ngọt ngào. Trong nụ hôn vừa mãnh liệt, vừa nhẹ dịu đó, cô cảm nhận được anh cũng đang nhớ cô.... Hai người cứ nhìn ngắm nhau mãi, không gian và thời gian như ngưng lại, còn những cánh hoa anh đào thì cứ nhẹ nhàng bay, chúng nghịch ngợm vương lên mái tóc mềm mại của cô, anh đưa tay lấy chúng xuống rồi lên tiếng:
- Anh biết em cảm thấy ra sao, anh hiểu... nhưng em phải hài lòng một điều động là...
- Đừng... xin anh...-Cô như hiểu lòng anh, cô đưa hai ngón tay lên che miệng anh. Cô không muốn anh nói gì, bởi vì cô biết, sau khi anh nói ra hết những "lời khuyên" dành cho cô, anh sẽ xa cô mãi mãi, cô lại chấp nhặt ôm ghì lấy anh.
Anh gỡ tay cô ra, nhìn vào mắt cô và nghiêm nghị nói:
- Nga à!!! Anh không thể để em tiếp thô tục như vậy. Nhiều năm qua, em cứ bởi chưng anh mà dằn vặt, mà chẳng thể kiếm tìm hạnh phúc mới. Anh làm sao yên lòng rời đi.
Nước mắt cô túc trực trào ra, cô lấy tay gạt nhẹ, rồi nhìn anh nói:
- Thế thì mang em đi.
- Không được!-Anh không nhìn cô mà nhìn về một nơi xa hơn.
- Tại sao, nếu không được thì lý vì em ở đây gặp anh là gì???-Cô gặng hỏi anh.
- Em bị đau tim, ngất đi, và đây chỉ là trong khoảnh khắc, anh đã được đặc cách gặp em. Cô bé ngốc ạ.-Anh đưa tay lên vuốt nhẹ má cô.
-Thế thì em sẽ không quay về, không anh bên cạnh đối với em mọi sự là vô nghĩa.-Giọng nói cô lúc này cứng rắn và kiên định hơn bao giờ hết.
- Không phải khuyết điểm bởi em, Nga à!!!-Anh nói với giọng trầm mặc, anh quay sang nhìn vào tròng mắt ánh nước của cô.
- Em... em... hức... hức... Xin lỗi, em khiến anh....-Cô òa khóc, hóa ra đó là rào chắn lớn nhất trong lòng cô. Vì cô được sống còn anh ra đi trong đớn đau mà cô không thể dung tha cho chính mình được!!!
- Không phải do em. Là Anh Lựa Chọn! - Trung nói lớn, rồi ôm chặt chịa lấy Nga.
- Hu hu... Nhưng.... em chẳng thể ngừng cái nghĩ suy đó được... Em ... đau lắm.... Ở đây!!! - Cô nói rồi đồng cân tay vào lồng ngực mình, nơi trái tim cô đang quặn thắt.
- Hãy nghe anh! Em còn nhớ lúc anh nói chiêm bao trong bệnh viện không?
- .... - Nga không nói gì, lắc đầu khó hiểu nhìn anh.
- Khi đó anh thực sự có trạng thái lựa chọn ở lại, nhưng trong phút chốc khi Người đó đứng trước anh và nói "Con chỉ có trạng thái cứu cô ấy trong hôm nay... Còn những ngày tiếp sau nữa, con sẽ chẳng thể cả thế hệ chạy theo để cứu người con yêu đâu, mệnh phận đã an bài.... Cô ấy phải sớm theo ta trong mai sau con giai ạ!!!".
- Là .... là ...ai. - Nga run lên, mắt ngấn nước!
- Là thần chết! - Mắt Trung buồn bã - Khi nghe Ông ấy nói vậy anh không biết phải làm sao nữa... anh nói với Ông ấy rằng "nếu con đánh đổi đâm số phận này thì liệu người con yêu có được sống an toàn suốt đời không?". Và... Ông ấy phải mất một trên dưới thời gian mới quyết định cắt đi mạng sống vốn dĩ sẽ còn rất dài của anh...
- Đồ Ngốc..... Hức. Sao phải làm thế??? Tại sao??? - Cô càng đau lòng hơn nữa, áp mặt vào ngực anh, tay không ngừng đánh thật mạnh vào anh.... Có lẽ cô đang giận. Giận bởi vì anh dám tự mình bày ra hợp đồng đó.
- Anh có thể làm gì hơn chứ?! Không ... lẽ... anh phải nhìn em rời khỏi ...anh sao?! - Trung nói đứt quãng khó nhọc. Chắc anh phải đau đớn lắm!
- Thế đối với em thì nó là công bình à??? Anh rời đi, đứa ở lại là em chắc hẳn hạnh phúc??? - Nga đẩy anh ra, hờn giận nhìn đi chỗ khác.
- .... - Trung không nói gì, anh chỉ ngồi đó nhìn cô...đang khóc....
Một lỗ hổng không gian hốt nhiên hiện ra, nó cuốn trôi Nga vào đó, Trung đưa tay ra nắm lấy nhưng không kịp... không gian vang vọng lên tiếng hét thất thanh của cô rồi mọi rợ thứ lại chìm vào êm ắng như khi cô chưa hề tới...
Một người nào đó xuất hiện, nói với Trung:
- Đến đây thôi con!
- Con hiểu... nhưng...
- Ta biết. Con yên tâm, người con yêu sẽ sống an toàn như ta đã hứa. Con nhìn đi. - Ông ta nói và đưa tay lên trên dưới không rộng lớn vẽ một vòng tròn thủy tình, Trong đó là hình ảnh Nga đã bình an tỉnh dậy trong bệnh viện.
- Cảm ơn - Trung nói rồi lặng lẽ đi khuất sau hàng cây hoa anh đào trắng muốt.
Thần tắt hơi nhìn anh một lúc rồi cũng biến mất.
Nơi cõi tiên nằm mộng mị này đã thật sự khép lại. Liệu doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat sau khi Nga tỉnh lại cô có trạng thái quên anh, có thể cho qua kí vãng mà sống cho hiện tại và tương lai không??? Hay vẫn lại một lần nữa lẫn lộn giữa hiện tại và quá khứ.
Cái kết như thế nào mới là sự hoàn hảo cho những kẻ si tình. Phép màu đến rồi đi. Chút ít yên ủi đó liệu có thể nào xóa đi vớ cả đau khổ bấy lâu của một con người.... Ai có trạng thái trả lời được ngoài đích thị bản thân người trong cuộc đây???
Hãy tự tìm cho mình tớp án riêng.....
Là họ lầm lẫn, hay là nỗ lực tình muốn truyen sex tin vào cái dĩ vãng mù quáng đó. Phải đi nữa tận sâu trong trái tim họ kỷ niệm xa vời doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat đó vẫn còn mãi. Và... nó là hy vọng để gia tộc tiếp tục cố bước đi...
Cô gái ấy ngày nào cũng lượn quanh thư viện, cô ấy đến mượn sách về ư? Hay là định xin việc làm thêm tại đây vậy?
Khi đến đây cô thường hay ngồi nghỉ ở ghế kẹo ngoài sân thư viện dưới tán cây bàng già cỗi xù xì nhiều năm tuổi, cô cứ ngồi đó lẩm bẩm khúc hát du dương nào đó mà hình như tiền mình cô nghe thấy, đồng cân mình cô thưởng thức... được khoảng mười, mười lăm phút thì cô rời ghế keo kiết vào trong, cô xuất trình thẻ của mình và đi xuống khu vực bày những cuốn tiểu thuyết lâm ly, bi đát về ái tình. Cô ve vuốt vài cuốn sách cũ kĩ, và lần nào cũng tiền vuốt những cuốn sách ấy, rồi cô nhếch môi cười, nụ cười xinh xắn đến lạ. Làn môi hồng nhỏ nhắn khẽ động rồi lại trở về nguyên lành trạng thái ban đầu. Cô sau hồi tìm kiếm đã rút một cuốn sách, rồi mang ra cái bàn phía gần cửa sổ để ngồi đọc. Cô nhìn vào từng truyen dam dòng chữ in trong cuốn sách đó mà như không nhìn cứ đều đặn hai đến ba phút cô lại lật sang trang.... Hình như cô không hề đọc, cô đồng cân dùng cuốn sách đó để ngụy trang cho những suy nghĩ trong lòng cô lúc này....
Gió chiều lại thổi, từng cơn, từng cơn, dịu nhẹ luồn qua mái tóc xõa ngang vai mềm mại của cô. Cô quay ra nhìn về phía ánh chiều tà, và cô cảm thấy mình thành ra về được rồi! Cô đứng dậy mang sách về chỗ cũ rồi đây phía nhân dịp viên thư viện rút thẻ. Anh nhân viên hỏi cô: "Chị không mượn sách sao?", cô chỉ khẽ cười thay cho câu trả lời...
Một ngày lặng lẽ của doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat cô đã trôi qua.
Mỗi ngày, cô đều dành thời kì để vào thư viện, ngắm nhìn những cuốn sách và hồi tưởng, có trạng thái nói sự hồi ức này trong cô là ngọt ngào không? Điều này thì chính cô đến tận phút giây này-hiện tại-khoảng thời kì cách xa quá vãng rất lâu rồi, vẫn không thể trả lời được. Nó tồn tại trong cô thầm lặng và có sức hút... Hình như cô đang "đam mê" quá vãng của mình thì phải, cô cảm thấy nếu không nghĩ về nó cô sẽ chẳng thể thở được...
Ngày bữa nay cô đến thư viện sớm hơn mọi khi, nhưng cũng vẫn vào khung giờ trưa, chiều, bởi chưng sáng cô phải đi dạy học...
Đến nơi, cô vẫn chọn ngồi bàn gần cửa sổ. bữa nay khác với thường ngày, cô không cầm quyển sách nào hết, cô tiền ngồi đó một mình, nhìn chú tâm vào dòng chữ nhỏ viết tên cô và người ấy "Trung LOVE Nga". Nét chữ nắn nót, nghiêng nghiêng nhưng vẫn thật khỏe khoắn, chắc chắn không phải cô viết mà là người ấy. Dòng chữ viết ở mép bàn như một trò đùa vui, không muốn người khác để ý-một cách bộc lộ ái tình trong sáng của trang lứa tuổi học sinh, đâm viên. Cô bắt đầu chìm vào cảnh tượng ngày hôm đó.
- Anh không đọc truyện mà làm gì đấy? - Nga thắc mắc hỏi Trung, kèm cặp theo là cái chau mày khó hiểu.
- Nghịch nhăng nhít ôi thôi em, đọc sách từ nãy tới giờ mỏi mắt cho nên anh đang thư giãn. hihi - Anh nói và nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, làm tim cô lỡ một nhịp, cô quay mặt sang chỗ khác, bất đồ cô đỏ mặt do sự lúng túng của mình, sợ anh phát hiện ra lại chọc quê cô cho nên cô đẩy ghế ra và bước đến chỗ anh, giật thẳng tay anh ra khỏi chỗ mà anh cứ che giấu diếm nãy giờ. Cô làm thế chính yếu để đánh lạc hướng anh nhưng không ngờ khi giữ được tay anh, nhìn được thứ mà anh "che đậy" cô lại thấy vui vui và mắt cay cay.
- Anh viết à.... hiiii...hix. - Có chút nước ánh lên trên đôi mắt cô. (Cô thích anh lâu rồi, nhưng không dám nói ra, thấy dòng chữ "Trung LOVE Nga", cô rất vui, dù cho đó tiền là sự trùng tên, cô đã nghĩ vậy nên mới cảm động như thế, cô thật ngốc ^_^)
- Hì hì... anh tiền định lặng lẽ ghi nó lên, để ghi nhớ tình cảm của riêng anh.. hi... - Trung chợt gãi đầu ngại ngùng. - Mà em cũng lạ, sao lại xem bí hiểm của anh chứ. - Anh giả vờ hơi dỗi hờn.
- À thì em... em... Em Có Cố Ý Đâu. - Cô nói lớn tiếng và xị mặt xuống, cô tưởng anh trách cô thật nên cô thấy hơi hổ thẹn và có lỗi sao sao đó. Hình như cô đang bối rối. Thấy cô hơi "bất thường" anh cầm lấy tay cô và nói:
- Anh yêu em, làm bạn gái anh nhé. - Tiếng nói ấm áp, êm dịu, từng từ, từng chữ đều ngấm vào khối óc bé nhỏ của cô, lan tỏa khắp thân thể cô, đi sâu vào trái tim cô... Cô nghe, cô hiểu... nhưng cô quá ngạc nhiên vì sự tỏ tình không được biết trước này... thành ra cô không thể nào mở miệng ra được, cô khó khăn hỏi lại như chơi tin vào những gì mình vừa nghe:
- Sao... sao... sao cơ ạ. Anh.... là anh... mà không, thế có nghĩa là... là... dòng chữ kia... kia, cũng dành cho em. - Nga thấy tim mình như ngừng đập.
- Uh... anh thích em từ khi chúng mình học chung một lớp... anh không dám nói... vậy em làm bạn gái anh nhé?-Trung nhìn sâu vào đôi mắt cô và hỏi lại lần nữa, và tay anh cứ nắm chặt chẽ tay cô như vậy thôi. Người trong thư viện tương hỗ ai cũng nhìn gia tộc với ánh mắt hiếu kì. Nhưng bây chừ hai người đâu có tâm tư mà lo "xấu hổ" nữa chứ, gia tộc đang chìm trong 'bể tình" mất rồi. Nga sau khi nghe lại câu hỏi đó, gật đầu đồng ý, miệng cười toe như đứa trẻ.
- Em ... đồng ý. hihi....
Họ rời khỏi thư viện, dắt tay nhau dạo quanh công viên! Trên con đường cong cong hình cánh cung, họ cứ đi như vậy thôi, trong tim mỗi người đều đang rung rinh lạ thường. Bỗng Trung lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng giữa hai người:
- Mà sao lúc nhìn thấy dòng chữ ấy, em lại không nghĩ ngay anh viết nó dành cho em?
- Thì tại em tưởng.... - Cô thấy mặt mình nóng ran, có nhẽ là mặt lại đỏ lên đây mà, cô nghĩ vậy cho nên cứ quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh nhìn của anh.
- Em ấy à, đúng là đồ ngốc, chẳng trách nhiều lần anh quan tâm em một cách "rõ ràng" mà em vẫn vô tư nhận sự quan tâm đó, không một tẹo suy nghĩ rằng, anh đang thích em.... đúng là cô bé đáng yêu mà-Anh vừa nói xong bất thần hôn lên gò má mịn màng và bầu bĩnh của cô, làm cô sững người, mở to cặp mắt nhìn anh........
day la noi dung footer*
Quay trở về với hiện tại cô vô thức cảm nhận được làm gió lạnh lướt qua má mình, như là có gì đó vừa chạm má cô. Cùng lúc đó một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt cô, rơi xuống mặt bàn. Trái tim cô, đến bao giờ, đến bao giờ mới ngừng thao thức, nhớ nhung. Có người thấy cô khóc, hiếu kỳ nhìn nhưng rồi biết không nên nói gì, đành lẳng lặng rời đi.
Sau phút chốc hồi tưởng Nga rời thư viện, đến một nơi! Trước mắt cô bây giờ là một bia mộ, trên bia chiêu tập ấy, người con giai đang cười, anh nhìn cô vẫn rét mướt quá. Cô bật khóc nức nở, cô không biết mình bị sao nữa, nước mắt rơi, xúc cảm nơi cô như rã rời, nỗi nhớ bị ghìm trong cô cứ thế, cứ thế chẳng thể cầm chống cự được nữa mà đã theo dòng lệ gửi đến anh. Cô muốn mắng anh tệ lắm, vì sao lại ra đi, vì sao lại phải chạy vào đẩy cô ra để rồi cả thân mình hứng trọn cú đâm ra mạnh của ô tô, lẽ ra người ra đi là cô mà. Tại sao thế? ... Nhưng khi đứng ở đây, trước anh, cô chỉ có thể khóc, khóc và khóc.
Hôm nay là ngày anh mất, vậy nên mọi rợ thứ quanh cô, dù có gấp gáp thế nào cũng không bằng việc cô phải hiện diện tại tha ma này. Bao năm qua, lại như một nếp khác ngoài thói quen vô thức ngồi trong thư viện,,, đó là cứ vào ngày "anh rời đi" cô lại đến nơi anh an nghỉ, đến bên anh, ngắm nhìn anh, sực nở bên anh, và chấp nê với suy nghĩ, cái tắt thở của anh là bởi vì cô gây ra, thành ra cứ như thế, hình ảnh người anh đầy máu, nằm trong lòng cô lại hiện ra, cô run lên vì chưng mặc cảm khổ lỗi. Cô còn nhớ, nhớ rất rõ, khi cô hốt hoảng đến nâng anh dậy, anh còn nở nụ cười nhìn cô, máu trên đầu anh rất nhiều, và cả miệng anh nữa. Anh còn cố gắng nói anh yêu cô. Hức. Không, cô không tin anh đã ra đi, cái người ngày hôm đó nằm trong vòng tay cô là ai đó, giống anh thôi, KHÔNG!!!
Cô lại khóc rồi. Trái tim cô trong phút giây này sao để đập được một nhịp mà lại khó khăn đến vậy. Cô ... chẳng thể tiếp kiến tục... tiếp kiến thô lỗ nhìn anh được nữa.... cô ngã khụy xuống cạnh chiêu mộ anh....
day la noi dung footer*
Cô tỉnh dậy.
Mơ màng.
Một nơi nào đó rất tinh khôi và trong trẻo hiện lên mờ ảo trước mắt cô, dường như là một khu vườn trồng đầy những cây hoa anh đào trắng-loài hoa Trung thích.
Nga lạ lẫm bước đi chung quanh khu vườn, cảm giác như mình đang bước trong cõi tiên vậy, cô tiến tới nâng một cành hoa trắng muốt đang trĩu xuống lên và nhẹ nhõm đặt lên nó nụ hôn sâu lắng, đầy tâm tư....
- Em hôn hoa thế còn người em tính chất sao đây, cô nhóc ngốc này! hihi.
Cô giật mình, sảng sốt quay về nơi phát ra tiếng nói bông đùa đó.... Là anh, đúng là anh... Cô còn đưa tay lên dụi mắt hai, ba lần, cô không dám tin.... Trung đang đứng trước mặt cô.
- Anh...anh... là thật chứ....???
Anh không đáp câu hỏi của cô mà cứ đứng đó nhìn cô, cứ đứng vậy thôi... và cô thì không kìm được nỗi nhớ nhung, đã lao tới ôm chầm lấy anh. Làm anh té ngã. Cô do nỗ lực kéo anh lại thành thử cũng ngã theo. Trong chốc lát không gian nơi đây đột nhiên thay đổi, Nga bây giờ đang nằm trong vòng tay anh, cô thấy thật mộng mị, nhưng cô không buồn thắc mắc nữa, bởi ngay lúc này đây anh đang cúi xuống đặt lên môi cô nụ hôn ngọt ngào. Trong nụ hôn vừa mãnh liệt, vừa nhẹ dịu đó, cô cảm nhận được anh cũng đang nhớ cô.... Hai người cứ nhìn ngắm nhau mãi, không gian và thời gian như ngưng lại, còn những cánh hoa anh đào thì cứ nhẹ nhàng bay, chúng nghịch ngợm vương lên mái tóc mềm mại của cô, anh đưa tay lấy chúng xuống rồi lên tiếng:
- Anh biết em cảm thấy ra sao, anh hiểu... nhưng em phải hài lòng một điều động là...
- Đừng... xin anh...-Cô như hiểu lòng anh, cô đưa hai ngón tay lên che miệng anh. Cô không muốn anh nói gì, bởi vì cô biết, sau khi anh nói ra hết những "lời khuyên" dành cho cô, anh sẽ xa cô mãi mãi, cô lại chấp nhặt ôm ghì lấy anh.
Anh gỡ tay cô ra, nhìn vào mắt cô và nghiêm nghị nói:
- Nga à!!! Anh không thể để em tiếp thô tục như vậy. Nhiều năm qua, em cứ bởi chưng anh mà dằn vặt, mà chẳng thể kiếm tìm hạnh phúc mới. Anh làm sao yên lòng rời đi.
Nước mắt cô túc trực trào ra, cô lấy tay gạt nhẹ, rồi nhìn anh nói:
- Thế thì mang em đi.
- Không được!-Anh không nhìn cô mà nhìn về một nơi xa hơn.
- Tại sao, nếu không được thì lý vì em ở đây gặp anh là gì???-Cô gặng hỏi anh.
- Em bị đau tim, ngất đi, và đây chỉ là trong khoảnh khắc, anh đã được đặc cách gặp em. Cô bé ngốc ạ.-Anh đưa tay lên vuốt nhẹ má cô.
-Thế thì em sẽ không quay về, không anh bên cạnh đối với em mọi sự là vô nghĩa.-Giọng nói cô lúc này cứng rắn và kiên định hơn bao giờ hết.
- Không phải khuyết điểm bởi em, Nga à!!!-Anh nói với giọng trầm mặc, anh quay sang nhìn vào tròng mắt ánh nước của cô.
- Em... em... hức... hức... Xin lỗi, em khiến anh....-Cô òa khóc, hóa ra đó là rào chắn lớn nhất trong lòng cô. Vì cô được sống còn anh ra đi trong đớn đau mà cô không thể dung tha cho chính mình được!!!
- Không phải do em. Là Anh Lựa Chọn! - Trung nói lớn, rồi ôm chặt chịa lấy Nga.
- Hu hu... Nhưng.... em chẳng thể ngừng cái nghĩ suy đó được... Em ... đau lắm.... Ở đây!!! - Cô nói rồi đồng cân tay vào lồng ngực mình, nơi trái tim cô đang quặn thắt.
- Hãy nghe anh! Em còn nhớ lúc anh nói chiêm bao trong bệnh viện không?
- .... - Nga không nói gì, lắc đầu khó hiểu nhìn anh.
- Khi đó anh thực sự có trạng thái lựa chọn ở lại, nhưng trong phút chốc khi Người đó đứng trước anh và nói "Con chỉ có trạng thái cứu cô ấy trong hôm nay... Còn những ngày tiếp sau nữa, con sẽ chẳng thể cả thế hệ chạy theo để cứu người con yêu đâu, mệnh phận đã an bài.... Cô ấy phải sớm theo ta trong mai sau con giai ạ!!!".
- Là .... là ...ai. - Nga run lên, mắt ngấn nước!
- Là thần chết! - Mắt Trung buồn bã - Khi nghe Ông ấy nói vậy anh không biết phải làm sao nữa... anh nói với Ông ấy rằng "nếu con đánh đổi đâm số phận này thì liệu người con yêu có được sống an toàn suốt đời không?". Và... Ông ấy phải mất một trên dưới thời gian mới quyết định cắt đi mạng sống vốn dĩ sẽ còn rất dài của anh...
- Đồ Ngốc..... Hức. Sao phải làm thế??? Tại sao??? - Cô càng đau lòng hơn nữa, áp mặt vào ngực anh, tay không ngừng đánh thật mạnh vào anh.... Có lẽ cô đang giận. Giận bởi vì anh dám tự mình bày ra hợp đồng đó.
- Anh có thể làm gì hơn chứ?! Không ... lẽ... anh phải nhìn em rời khỏi ...anh sao?! - Trung nói đứt quãng khó nhọc. Chắc anh phải đau đớn lắm!
- Thế đối với em thì nó là công bình à??? Anh rời đi, đứa ở lại là em chắc hẳn hạnh phúc??? - Nga đẩy anh ra, hờn giận nhìn đi chỗ khác.
- .... - Trung không nói gì, anh chỉ ngồi đó nhìn cô...đang khóc....
day la noi dung footer
Một lỗ hổng không gian hốt nhiên hiện ra, nó cuốn trôi Nga vào đó, Trung đưa tay ra nắm lấy nhưng không kịp... không gian vang vọng lên tiếng hét thất thanh của cô rồi mọi rợ thứ lại chìm vào êm ắng như khi cô chưa hề tới...
Một người nào đó xuất hiện, nói với Trung:
- Đến đây thôi con!
- Con hiểu... nhưng...
- Ta biết. Con yên tâm, người con yêu sẽ sống an toàn như ta đã hứa. Con nhìn đi. - Ông ta nói và đưa tay lên trên dưới không rộng lớn vẽ một vòng tròn thủy tình, Trong đó là hình ảnh Nga đã bình an tỉnh dậy trong bệnh viện.
- Cảm ơn - Trung nói rồi lặng lẽ đi khuất sau hàng cây hoa anh đào trắng muốt.
Thần tắt hơi nhìn anh một lúc rồi cũng biến mất.
day la noi dung footer
Nơi cõi tiên nằm mộng mị này đã thật sự khép lại. Liệu doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat sau khi Nga tỉnh lại cô có trạng thái quên anh, có thể cho qua kí vãng mà sống cho hiện tại và tương lai không??? Hay vẫn lại một lần nữa lẫn lộn giữa hiện tại và quá khứ.
Cái kết như thế nào mới là sự hoàn hảo cho những kẻ si tình. Phép màu đến rồi đi. Chút ít yên ủi đó liệu có thể nào xóa đi vớ cả đau khổ bấy lâu của một con người.... Ai có trạng thái trả lời được ngoài đích thị bản thân người trong cuộc đây???
Hãy tự tìm cho mình tớp án riêng.....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)