Thời gian trôi, em đi suốt chiều dài nỗi nhớ.
Mênh mang, em không biết bao nhiêu là tận cùng... đi mãi... đi mãi mới biết té ra nỗi nhớ là đường chân trời.
Đã lâu lắm rồi, em vẫn chưa thoát khỏi đống kí ức về anh. Chúng truyen sex ngập tràn, hiện diện khắp những nơi em đến, in sâu trong từng mảnh ghép của tâm hồn.
Em cứ mãi chìm trong nỗi dằn vặt, đau khổ. Em tìm anh khắp nơi, nơi anh có trạng thái đến, cả doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi những nơi anh chẳng thể đến. Cuộc sống của em cứ đi qua từng ngày vô định như thế. Tồn tại và tìm anh là hai việc độc nhất em có trạng thái làm lúc này.
Nhưng sao, anh như bong bóng xà phòng, lúc nắng rọi thì nhấp nhánh những vệt màu bảy sắc, khi vỡ tan thì chẳng còn lại dấu vết, khiến em ngơ ngác nhìn mãi vào trên dưới không trống vắng. Phải đi chăng nữa là một giấc mơ? Phải chăng anh chưa từng đến.
Tại sao em có tìm thế nào cũng không thấy? Không thấy. Anh bỏ em đi rồi. Anh bỏ lại em với nỗi nhớ nhung dày vò hôm sớm em không quên được.
Em xin lỗi. Là em lừa dối anh. Ngay từ đầu em đã sai. Em cứ chìm trong mộng ảo ái tình và em vô tình tổn thương anh. Sai lầm chất chồng sai lầm. Em lấy sự dối trá này để gói ghém sự dối trá khác.
Rồi một ngày anh cũng biết. Có sự điêu trá nào mà tồn tại mãi mãi. Tình yêu chấm dứt. Vở kịch này em không cần diễn nữa. Tháo lớp mặt nạ ra, em lại là chính thị em. Nhưng em của đằng sau lớp mặt nạ kia là một con doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi người trống rỗng, một con người không có tâm hồn. Anh mang trái tim em đi mất rồi.
Nhưng anh à, đằng sau bít tất cả những điêu trá mà em tạo ra, có một sự thực mà anh không biết, hoặc cố gắng tình phủ nhận... em yêu anh rất nhiều. Đối với em, anh là tất cả. Em chấp thuận đánh đổi mọi thứ để có được anh. Em chỉ cần có anh là điều động độc nhất vô nhị trong cuộc thế em mong muốn.
Còn anh, một người đàn ông cao ngạo, anh tiền nhìn thấy vết xót thương em gây ra cho anh và hận em. Anh thờ ơ cất bước truyen dam ra đi, bỏ lại bao nhiêu yêu thương, chờ đợi.
day la noi dung footer
Trái đất tròn, em gặp lại anh, tình cờ, tại một miền đất xa xôi. Rời xa chốn thành thị phù hoa, em tìm đến một nơi phẩm bình yên và tĩnh lặng. Ở đây có một coffe book, khác hẳn những nơi khác. Tiếng nhạc du dương và trong trẻo khiến lòng người thuần khiết là chính thị mình. Hương cà phê ngào ngạt, trong em đồng cân còn độc nhất vô nhị nghĩ suy về anh. Anh vẫn có thói quen uống cà phê và đọc sách. Còn em thích trà sữa và đọc truyện ngôn tình. Nhưng hôm nay em không uống trà sữa nữa. Em thử nếm vị cà phê. Quả nhiên là đắng. Nhưng nó để lại trên môi một thứ mùi vị rất lạ... Mùi vị xót thương nhớ...
Chợt em thấy anh. Bóng dáng anh thông thoáng qua như ảo ảnh. Em thấy mắt mình nhoè đi và lồng ngực doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi thắt lại. Em đứng vụt dậy, cuốn truyện trong tay rơi xuống đất. Em tìm thấy anh rồi, sẽ không để anh đi một lần nữa.
Ra khỏi con ngõ vắng, anh lẫn vào dòng người. Em không dám gọi anh, em sợ anh sẽ bỏ chạy. Em cố chen lên và nắm được tay anh. Em đã vui tới phát khóc, trong lòng nghẹn ngào mừng rỡ.
-Cuối cùng em cũng tìm được anh.
Khuôn mặt anh có chút ngỡ ngàng rồi lại trở lại lạnh nhạt:
-Chỉ là ngẫu nhiên gặp, không phải tìm được.
Anh không đi cùng một cô gái khác. Anh vẫn chỉ có một mình. Nhưng ánh mắt anh không còn yêu xót thương dành cho em nữa. Chỉ toàn đau đớn, uất hận, anh hận em lắm phải không?
-Em biết em sai rồi, anh à, nghe em nói...
-Tôi không muốn nghe- giọng anh lạnh lùng, giọng nói đã từng một thời rất ấm áp và đầy yêu thương, giọng nói đã từng dụ dỗ yên ủi em, sao giờ lại trở thành thử tàn ác đến vậy- Chỗ đông người, đừng có níu kéo như thế...
Anh hất mạnh bàn tay em ra và bước đi. Em như rơi vào hố sâu vô định. Giờ thì em mới hiểu. Đó là lòng tự trọng của một người đàn ông. Anh sao có trạng thái quay lại với một người đã từng lường gạt anh, từng tổn xót thương anh nhiều như thế.
Anh đi thật rồi. Lần này ra đi, anh bỏ lại cho em một trái tim vỡ nát. Em đau lắm. Không phải bởi vì mất anh... mà vì chưng em chẳng thể chữa lành vết xót thương cho người em yêu. Em đã khiến người em yêu nhất đau khổ. Sau này anh có trạng thái tin ai nữa không. Sau bao lăm cố để có được anh, em nhận ra em đã làm hư anh rồi. Em xin lỗi.
Dòng người cứ hối hả. Anh lẫn dần vào đám đông. Em đứng lặng người nhìn theo bóng anh xa dần, biến mất hoàn trả toàn khỏi cuộc sống của em. Những dòng nước mắt cứ thi nhau lăn dài em chẳng thể nào kìm giữ được. Người qua đường nhìn em, một cô gái nước mắt ngắn dài. Họ biết rằng có hai người vừa lạc mất nhau. Anh ra đi, vẫn giữ vẻ ngoài bình phẩm thản như không hề đớn đau.
Ừ, anh cứ giữ lòng tự trọng của anh, còn em giữ yêu thương xót của em. Em sẽ huyền hoặc mình bằng một lí do, một lí vì chưng tự nhiên nhất...
"Vì phố đông người- em mất anh..."
Sara Fuu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét