Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

truyen sex - Món quà đêm nện sinh

Trong đầu tớ còn nhớ rất rõ hình ảnh của cậu cách đây 6 năm về trước, đó là trên dưới thời kì hạnh phúc doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhất đối với tớ, nhưng rồi bởi chưng chuyện gia đình mà cậu lại phải chuyển đi ngay vào đêm giáng đâm ra và rời xa tớ, có nhẽ là mãi mãi. Cậu biết không, tớ nhớ cậu nhiều lắm. Mỗi đêm tớ lại lén mẹ trèo lên sân thượng, chắp tay trước ngực mà cầu nguyện, nguyện cầu cho cậu thường xuyên khỏe mạnh, cho cậu có một cuộc sống thật tốt bên gia đình và mong cậu đừng quên tớ - con bạn thanh mai trúc mã này, tớ gửi "nó” lên bầu trời ơi đêm vô tận, lên những bởi vì sao sáng, lên ánh trăng vàng và hy vọng một ngày nào đó chúng có trạng thái thay tớ thì thầm vào tai cậu và tớ luôn luôn muốn nói với cậu rằng:” Tớ xin khuyết điểm vì không đủ sức để níu tay cậu lại, tớ không đủ sức để bảo cậu đừng đi và không đủ sức để nói rằng : "Em yêu anh”. 


6 NĂM SAU

 

Tại trường học đại học AQUA

 

-" Tránh đường…xin tránh đường...xe bị đứt thắng…xin tránh đường…”

 

Vâng, đó chính là tôi – một đứa con gái 24 tuổi, đâm ra viên hết sức học năm cuối đang tội nghiệp sở để tránh những "chướng ngại vật” chung quanh vì chưng chiếc xe yêu quý của tôi đã bị đứt thắng. Huhu…số tôi đúng là đen đúa mà, bị trễ học rồi mà xe còn hư nữa chứ, đã vậy thế nào tôi cũng sẽ "hun” cổng trường một cách "nồng thắm” và cố nhiên là phòng giám thị thẳng tiến.

 

-" Trần Hồng Nhung! Em có biết mình vừa làm điều động gì không? 10 lần đi học trễ là hết 9 lần làm hư cổng trường!! Quả là một thành điển tích xuất sắc, em thật đáng khen ngợi, bởi em mà trường chúng ta đã tốn hết bao lăm tiền do thiệt hại rồi!! Và phần thưởng cho em sẽ là……

 

Tôi hồi hộp nhìn cô giám thị, miệng nỗ lực nở nụ cười thật tươi, khắp người đổ mồ hôi lạnh.

 

-" Riết rồi tôi cũng chẳng còn cách gì phạt em nữa, ôi thôi thì sử dụng hình phạt cũ vậy, làm tay sai cho các em năm dưới 1 tuần”

 

"Rầm” Đầu tôi giống như bị đè vì những hòn keo kiệt tảng. Tôi chẳng thể đứng vững nữa. 


-" Làm tay sai vặt cho mấy đứa oắt đó một tuần sao cô?! Huhuhu…cô ơi đừng mà, em biết khuyết điểm rồi mà cô….”

 

-" Hai tuần!”

 

-" Cô ơi….”

 

-" Ba tuần!”

 

-" Áh….”

 

-" 1 tháng!”

 

-"……..”

 

Tôi chỉ còn biết khóc thầm trong lòng: "huhuhu cô ơi, đừng làm vậy mà!” 


-"Chết tiệt! Một tháng sao? Sao mà mình xúi quẩy quá vậy nè?! Thật là tức tắt thở mà!”

 

Bước ra từ căn phòng "địa ngục” ấy, tôi lầm bầm rồi lấy tay tự gõ vào đầu mình. Vừa đi tôi vừa nghĩ nếu có Tuấn ở đây thì sao nhỉ, chắc cậu ấy sẽ "nhẹ nhàng tặng” cho tôi một cái cốc lên đầu sau đó vừa xoa đầu tôi và vừa nói: " Chúc may mắn, heo mập” và lúc đó có nhẽ tôi sẽ nổi điên lên và đấm cho hắn một phát nhỉ?!

 

-" Xùy xùy…tự nhiên nghĩ đi đâu không hà! Mi nghĩ đến hắn chi vậy hả Nhung? Chắc gì người ta đã nhớ đến mình?...Phù…haizzz….cũng đã 6 năm từ khi hắn đi rồi nhỉ? Đúng một tháng sau là ngày hắn rời đi rồi! Nhanh thật!”

 

Tôi trầm ngâm, khuôn mặt lơ đãng chẳng thèm chú ý đến đằng trước…và thế là…”rầm”…tôi tông phải 1 người. Lồm cồm bò dậy, không cần biết đúng sai, tôi quát thẳng vào mặt người đối diện:

 

-" Eei…đi đứng kiểu gì thế? Mắt để chưng hả? Còn không mau xin lỗi nữa?!”

 

-" Hahaha…vẫn hung dữ như xưa àh, heo mập?”

 

-" Ừk, thì sao? Đồ vô duyên! Còn không mau xin lỗi bổn tiểu thư ta?”

 

Tôi hùng hổ tạo vật lại, tay giơ nắm đấm trước mặt hắn, nhưng tôi khựng lại, quái lạ, vì sao tên ấy lại biết biệt danh của tôi, chừng như hắn còn biết tôi từ trước nữa. Nhìn kỹ mặt hắn, tôi giật mình, miệng lắp bắp:

 

-" Cậu…cậu là…..”

 

-" Ừh hử..”

 

-" người mẫu hả?”

 

-" Sặc! Cái gì mà người mẫu, lâu quá không gặp thành ra quên tui thường xuyên rồi hả con heo kia!”

 

Tôi tức xịt khói, hắn là cái quái gì mà lại dám gọi tôi như thế? Đó là biệt danh mà đồng cân có……

 

-" Tuấn….” 


-" Giờ mới nhận ra àh heo mập? Lâu quá không gặp, khỏe không?”

 

-" Nói dối, chẳng thể nào! Làm sao cậu….Làm sao…”

 

" Soạt” bỗng cậu ấy ôm tôi vào lòng, nói thầm vào tai tôi:

 

-" Tớ về rồi đây! Xin khuyết điểm do đã để cậu đợi lâu như vậy!”

 

Nước mắt tôi chực chảy ra, thật hạnh phúc, cuối cùng tớ có thể gặp lại cậu rồi. Tôi chẳng thể ngờ rằng cậu bé ”xương rồng” ngày xưa đã trở nên cao lớn và đẹp trai như thế này. Sau đó chúng tao cùng nhau cúp học, dạo quanh thành phố, làm nhưng việc mà khi xưa chúng tôi vẫn thường làm, nhưng lần này lại mang tâm trạng khác. Và cứ như thế, chúng tao trải qua những ngày tháng vui vẻ bên nhau như thưở nào nhưng cũng không thể quên hình phạt của cô giám thị "thân yêu”. (Thật là nhục quá đi!). Tôi không hỏi lý bởi vì tại sao cậu ấy lại về đây do tôi nghĩ rằng tiền đơn chiếc giản là cậu ấy muốn trở về thăm tôi. Cho đến một ngày …..

 

-" Này Nhung!”

 

-" Hửm?”

 

-" Cậu có biết vì sao tớ lại về Việt Nam không?”

 

-" Đương nhiên là về thăm tớ rồi đúng không? Lại nói là sai đi…”

 

-" Ừm…Không tiền có thế, lần này tớ về Việt nam là vì…”

 

Cậu ấy ấp úng, không dám nhìn thẳng vào mặt tôi, khuôn mặt cậu ấy khổ sở, tôi nhìn cậu ấy khó hiểu.

 

-" Thôi. Không có gì đâu!  Nhưng cậu hãy tin rằng tớ vẫn luôn…thôi. Không có gì cả!”

 

-" Nè! Sao thế? Có gì nói tuyệt vời ra đi, cần gì ấp a ngắc ngứ thế? Cú như là cậu sắp đi đâu xa lắm vậy!”

 

-" Ừh thì hết sức loại là thế, nhưng cậu hãy biết rằng tớ đối với cậu luôn…’

 

-" Dừng lại đi!!!”

 

Tôi hét lên, tôi không muốn như thế, cậu ấy bộc bạch với tôi với giọng nói run run giống như là sắp đi mãi không bao giờ trở lại. Tôi vội đứng dậy, định quay gót bỏ đi nhưng cậu ấy đã kịp thời nắm tay tôi lại.

 

-" Anh yêu em!”

 

Tôi bất đồ quay người lại, hai đầu hàng nước mắt lăn dài lên má, tôi chẳng thể nói nên lời, xúc cảm vui buồn lẫn lộn, vừa hạnh phúc lại vừa lo sợ. Tôi cố kỉnh tuyệt giằng tay cậu ấy ra, miệng lắp bắp, tôi chẳng thể tin rằng lúc đó mình lại có thể nói với cậu ấy như vậy:

 

-" Tớ xin lỗi….tớ không thể…”

 

Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi. Tôi không thể hiểu nổi tại sao mình lại làm thế, 6 năm nay tôi luôn đợi chờ câu nói đó từ cậu ấy mà tại sao bây giờ tôi làm vậy?! Tôi không hề biết rằng đó là doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi lần chung cuộc tôi có trạng thái trò chuyện với Tuấn.

 

 Cảm giác thất vọng, buồn bực, nan hoa ghét bản thân mình cứ chiếm lấy tôi, chắc Tuấn cũng có cảm giác như thế. 2 tuần sau đó chúng tao không hề nói chuyện với nhau và tôi cũng không thấy cậu ấy đến trường, chậc, 3 hôm nữa là đến Giáng hoá rồi, không biết tên "xương rồng” ấy đang làm chi nữa nhỉ?!  " Reng….reng…” tiếng chuông điện thoại tôi vang lên, là mẹ.

 

-" Có chuyện gì thế mẹ?”

 

-" Nhung àh, bình phẩm tĩnh nghe mẹ nói….”

 

Giọng nói mẹ tôi đứt quãng, tôi im lặng hồi hộp.

 

-" Tuấn nó….Nó bị bệnh tim và đang trong tình trạng nguy cấp, rất khó để cứu chữa, con hãy đến bệnh viện trung ương nhanh lên….”

 

Tôi lặng người, lỗ tai lùng bùng, bao nhiêu đâm ra khí trong người tôi đều biến đi hết. Đầu tôi trống rỗng, tôi chẳng thể đứng vững nữa. Tại sao, vì sao cậu ấy không nói cho tôi biết? Tại sao cậu ấy lại giấu giếm tôi rồi lại để mình ra nông nổi này? Chợt nhớ đến lời tỏ tình trước, tôi như muốn ngất xỉu đi đi, có nhẽ lúc đấy cậu ấy đã muốn nói cho tôi biết sự thực nhưng sợ làm tôi tổn thương xót cho nên thôi. Tôi tăm giận chính mình. Bỏ lại mọi rợ thứ ở trường, tôi vội bắt Taxi đến bệnh viện rồi chạy vù đến trước cửa phòng bệnh, tôi như muốn nín thở khi nhìn thấy cậu ấy. Tuấn nằm im, mắt nhắm nghiền . Tôi chỉ ước gì mình có trạng thái làm được điều động gì đó cho cậu ấy.

 

-"Đồ ngốc, tại sao cậu lại giấu tớ chứ?! Cậu có biết là tớ đau khổ nhiều lắm không? Huhuhu…xin lỗi, là tại tớ không tốt, là tại tớ không quan tâm cậu, là tại tớ không chịu lắng nghe cậu dẫn giải thích, là tại tớ, bít tất cả là tại tớ, nếu tớ nói tớ yêu cậu thì cậu có tỉnh dậy không? Trả lời tớ đi đồ xương rồng! Nếu tim tớ có trạng thái làm cho cậu hết bệnh thì tớ sẽ cho cậu trái tim của tớ!” 


Tôi đứng ngoài phòng bệnh cậu ấy và khóc sực lên, trái tim tôi như bị ai đó xé thành từng mảnh. Nhưng gắng lấy lại bình phẩm tĩnh, lấy tay quệt đi những giọt nước mắt, tôi bước đến phòng bác sĩ điều trị và…….

 

VÀO ĐÊM GIÁNG SINH

 

-" Hơ…đây là đâu?”

 

-" Cháu tỉnh rồi àh Tuấn?”

 

-" Ơ! Bác gái, sao bác lại ở đây? Nhung đâu?” 


-" Cháu đừng hỏi, hãy đọc bức thư trên bàn ấy, con Nhung đã nhờ bác gửi cho cháu…hức…hức..”

 

Bác gái khóc sực nức nở, Tuấn nhìn cô ấy khó hiểu, cảm thấy có điều gì đó chẳng lành, cậu ta vội với tay lấy bức thư. "Soạt” Tuấn mở bức thư ra và đọc:

 

Hi Tuấn,

 

Lúc cậu đọc được nó có lẽ cũng là lúc cậu khỏe lại rồi, cậu biết không, bữa nay là giáng sinh đấy, tớ có rất nhiều điều động muốn nói với cậu nhưng có lẽ những điều động đó cậu đều biết hết rồi nhỉ?  Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời tớ, cảm tạ cậu đã khiến cho thế giới của tớ ngày càng tươi vui hơn và cảm ơn cậu đã luôn ở bên tớ. Tớ nhớ vào ngày này 6 năm về trước là lúc cậu đã chuyển đi. Thật sự lúc ấy tớ đã rất đau khổ. Tớ đã đón một mùa giáng sinh trước nhất mà không có cậu cùng những món quà. Nhưng lần này lại khác, tớ đã có thể đón giáng sinh năm nay cùng với cậu và mãi mãi về sau. Quan trọng hơn là cuối cùng tớ cũng có thể tặng cho cậu một món quà thật doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi tốt với vớ cả tấm lòng của mình, tớ hi vọng cậu sẽ luôn luôn sống thật tốt với nó – món quà cuối chung cuộc mà tớ dành cho cậu trong cả thế cuộc này. Hãy sống cho thật ý nghĩa nhé người mà tớ yêu nhất trên dương thế này! Em yêu anh! Xin lỗi anh vì chưng đã chẳng thể nói trực tiếp và cám ơn anh vì đã yêu em bằng cả tấm lòng. Đừng buồn đau hay tự trách mình nhé! Em vẫn sẽ mãi luôn ở bên cạnh anh!

 

                                                                                           Người luôn mãi yêu anh,

 

                                                                                                          Heo mập.  


  Nước mắt Tuấn chực rơi, cậu khóc, không phải khóc bởi chưng đau buồn mà khóc bởi hạnh phúc. Cậu đặt tay lên ngực và thì thầm:

 

-" Cảm ơn em, anh cũng vẫn sẽ mãi yêu em, heo mập!”


Lời tác giả: Xin đừng ném gạch em!!!

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

truyen sex - Không cần biết em là ai

Anh yêu em, bởi em là cô gái khiến trái tim anh rung doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi động. Chỉ đơn giản vậy thôi.



Hạ ôm lấy tâm thân mình, nhắm chặt mắt để cho dòng nước xối xả vào mặt. Cô muốn xóa đi mọi rợ vết nhơ, mọi nỗi ê chề mà cô đã phải trải qua. Giá mà có thể gột rửa được quá khứ, chớ chi mà nỗi đau kia như hạt cát để có thể trôi đi dễ dàng dưới làn nước mát lạnh này.





Hạ bước ra từ nhà tắm và cảm thấy thanh thản hơn nhiều. Trong ngày, cô tiền đợi chờ tới khoảng thời gian này để thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Chỉ còn mình Hạ trong căn phòng, nơi cô không phải đối diện với biết mấy người dưng kia, với bao gương mặt thân quen nhưng cô lại sợ chính thị họ. Cô sợ một sự thật ngày nào đó bị tiết bại lộ và bỗng nhiên chốc thế giới sẽ nhìn cô văn bằng ánh mắt của sự coi nhẹ thường và xót thương hại.

Ngồi ngắm mình trong gương, nước mắt Hạ cứ lăn dài. Tuổi xuân đã bỏ cô lại đi khá xa rồi. Cô cũng đã tới lúc cần phải có một bờ vai dựa vào, có một người nam giới sẽ xuất hiện trong căn nhà này để đêm đêm ôm cô vào lòng ngủ thật say… Hạ khóc vì chưng cô đơn, cô bưng mặt và nước mắt lăn dài. Nhưng Hạ thà khóc một mình như vậy còn hơn là yêu và rồi đau khổ khi bị người đó xem thường. Chắc chắn điều động ấy sẽ xảy ra mà thôi.

 

Tiếng chuông telephone vang lên, Hạ cầm phôn và đọc dòng tin nhắn của người ấy gửi đến. Cô mỉm cười, nằm vật ra giường, cảm nhận niềm vui lan tỏa trong mình. Lời lẽ anh nhắn sao mà thân yêu và ngọt ngào quá đỗi. Cô cảm thấy mình như một nàng công chúa xinh đẹp, được chàng hoàng tử nâng niu và dùng man di cách để chinh phục. Cười đấy, thế mà đồng cân vài phút sau, nước mắt lại chảy ra. Cô thấy tim mình đau lắm. Tại sao cô cứ mãi bị dày vò do quá vãng nghiệt ngã ấy? Cho tới doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi bao giờ cô mới có thể vong linh nhiên háp lại một câu yêu thương? Hay là cô không có quyền được như vậy?

 

Đêm hôm ấy, Hạ ngủ thiếp đi, dòng tin nhắn mà người ấy gửi tới đã không được hồi âm. Và nó không phải là lần đầu…

 

day la noi dung footer**

 

Hạ cố tình tránh mặt Long. Cô không biết phải áp điệu thích thế nào cho sự lặng im của mình. Long thì không cho phép Hạ làm vậy. Dù không biết bởi lí bởi chưng gì, nhưng Long vẫn bám riết lấy Hạ. Anh đợi từ cô một lời áp điệu thích, mặc dù sau đó, cô có khước từ tình cảm của anh đi đi chăng nữa nữa.

 

Nhìn cảnh Hạ lên chiếc xe ô tô đắt tiền cùng người nam giới khác sau giờ tan tầm, Long đau đớn vô cùng. Anh bắt đầu hiểu ra căn nguyên bởi vì sao tấm thành tâm cảm anh không được đáp lại. Gần 1 tuần trời đất ơi anh nghỉ làm, anh không giao thông với Hạ vì anh hiểu, cô chọn con đường đó, ben người nam giới đó. Tin nhắn điện thoại, những cuộc gọi vang lên liên miên nhưng Long không nghe. Dù trong đó có cả những dòng tin nhắn của Hạ.

 


Long quay trở về với cuộc sống, bắt đầu đi làm. Anh mạnh mẽ để đối diện với Hạ vì chưng hai người làm cùng một chỗ. Đôi mắt đầy âm u của Hạ đôi lúc vẫn làm Long thổn thức. Nhưng anh không cho phép mình mềm lòng. Hạ không muốn ở bên anh bởi chưng Hạ muốn có cuộc sống sang giàu, muốn được sung sướng bên người đàn ông mang tới cho Hạ bạc tiền. 

- Anh Long! Có phải anh tránh mặt em không?

 

Hạ lấy hết anh dũng để nói với Long câu đó. Hơn 1 tuần Long nghỉ làm, Hạ như người phát điên bởi không được nhìn thấy anh. Cô lo lắng cho anh là một phần, nhưng cái đích thị vẫn là nỗi nhớ da diết. Cô muốn chạy ào tới bên anh, để thú nhận rằng người đàn ông mà cô yêu là anh. Nhưng có điều động nỗi ám ảnh năm xưa vẫn ngăn không cho cô làm thế. Tới tận ngày hôm nay, khi anh đứng trầm tư bên ngoài ban công một mình, Hạ mới đủ mạnh mẽ để hỏi anh.

 

Tôi mệt mỏi, muốn đổi thay không khí, Hạ vui lòng đừng làm phiền khoảng không gian này của tôi.

 

Hạ lặng lẽ quay đi. Cô khóc. Cô biết rồi có ngày anh sẽ nói với cô những lời này. Nếu cô nhận lời yêu anh, thậm chí có thể anh còn khinh thường bỉ cô nhiều hơn thế nữa. Hạ nuốt nước mắt vào trong, cô tự nhủ với lòng mình, hãy cố gắng quên đi người đàn ông đó. Cuộc thế hệ cô chẳng thể nào có hạnh phúc được bên Long.

 

Nửa đêm, tiếng mưa vẫn rơi tí chút tách bên ngoài cửa sổ. Nằm trong phòng, Hạ khóc không ngừng. Cô nhớ anh, cô muốn được yêu thương xót và che chở. Bao năm qua cô cố gắng khép chặt chịa lòng mình vì chuyện trong quá khứ. Nhưng giờ, khi ái tình của anh gõ cửa trái tim, Hạ không thể nào làm lơ được nữa. Lần trước hết cô muốn nói ra vớ cả, mặc dù có trạng thái nhận về sự coi thường. Nhưng cô muốn đánh cược, để một lần được thú nhận với Long rằng: "Em yêu anh”.

 

Hạ cầm chiếc điện thoại, do dự mãi cô mới dám gửi đi dòng tin nhắn: "Em yêu anh”. Chờ đợi mãi nhưng không hề có một dòng hồi âm. Trái tim Hạ đớn đau vô cùng. Cô càng lúc càng khóc to hơn. Vậy là hết, anh đã quyết định quên cô. Mà như thế cũng tốt, cô sẽ mãi giữ được hình ảnh đẹp trong lòng anh còn hơn là phải thú nhận điều động tồi phụ bạc ấy.

 


Tiếng chuông telephone vang lên. Hạ nhìn thấy mệnh máy của Long. Đã gần 2h sáng, Hạ không muốn nghe vì chưng cô đã tự nhủ với lòng mình kết thúc mọi chuyện ở đây. Điện thoại cứ thế kêu và Hạ thì cô gắng bịt đôi tai lại để không phải nghe thấy sự thúc giục của anh… Cô cứ thế khóc như mưa… 

Tiếng người gọi lớn tên cô bên ngoài cửa. Trong màn mưa, giọng nói ấy run run nhưng tiếng gọi thì đầy nỗi niềm ưu tư. Long cứ đứng đó, dưới cơn mưa dày đặc để gọi tên Hạ. Cô nằm trong nhà và bắt đầu cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Đã vài lần, Hạ muốn mở tung cánh cửa, chạy ra bên ngoài đó và ôm lấy người nam giới kêu gào tên mình. Nhưng cô không làm được. Cô sợ giây khắc phía sau đó…

 

Tiếng gọi ấy không còn vang lên nữa, Haj đớn đau. Cô vùng dậy mở tung cánh cửa lao ra bên ngoài và chạy đi tìm anh trong mưa. Anh vẫn đứng đó, bên kia đường và ướt sũng. Hạ lao tới ôm lấy anh. Hai người trao cho nhau một nụ hôn thật mãnh liệt:

 

- "Em đã không dám thú nhận với anh rằng em yêu anh. Em tìm mọi rợ cách để trốn chạy vì chưng em sợ mình không cân xứng đáng. Em đã từng bị xâm hại trong kí vãng và nó làm em thấy mình thật nhơ nhớp. Em cũng đã phải nhờ tới người anh họ giúp em ngày này tới đón đưa ở cổng để anh do vậy mà quên em đi. Ngày hôm nay, em sẽ nói ra vớ cả mọi điều động dù cho cái nhìn của anh về em có thay đổi như thế nào đi chăng nữa nữa. Nhưng… em yêu anh!”.

 

- "Anh đã tự nhủ với lòng mình phải quên em đi tiêu quy hàng loạt những doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi sự lạnh nhạt mà em đối xử với anh. Nhưng anh không làm được. Anh cũng tiền muốn em biết rằng, anh yêu em mà không cần biết em là ai, quá khứ của em như thế nào. Anh yêu em, bởi chưng em là cô gái khiến trái tim anh rung động. Chỉ lẻ loi giản vậy thôi”

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

truyen sex - Giấc ước đầu mùa

Chợt có cơn mưa rơi dầm dề vào một buổi chiều, gió ùa doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi về hiu quạnh. Em loay hoay với mớ cảm xúc hỗn độn đang vây lấy mình, em đang nhớ anh chăng ? 
À, thì em nhớ anh thật. Em vừa ghét vừa lại thích mưa, em thích mưa vì cơn mưa mang anh đến bên em, em ghét mưa vì chưng mỗi lần mưa rơi thì em lại nhớ đến anh. 
Thời tiết vào những ngày đầu tháng 7 cứ như nhuốm màu buồn bã, lúc nào bầu trời ơi cũng như báo trước là sẽ có một cơn mưa bất chợt. Dù vẫn còn hiện hữu ở đâu đấy hình ảnh của mùa hè, nhưng thực sự đã chuyển mùa sang thu. 
Gió thổi rít vào khe cửa sổ, rồi tìm cách len lõi vào căn phòng nhỏ, như muốn nói khẽ với em rằng anh đang ở bên cạnh em ngay lúc này. 
Em thèm cái cảm giác nắm chặt chịa tay anh đi dưới mưa vào lúc ban chiều, chiếc dù rằng nhỏ tiền đủ cho 2 chúng ta, vẫn ướt đầm sau cơn mưa, rồi ngân nga hát bài nào đó mà em và anh thích. 
Em thèm cái cảm giác tựa đầu vào vai anh mỗi khi cuộc sống gặp muôn nghìn áp lực, tiền biết lặng lẽ ngồi cùng anh ở phía đất mé sông dưới chân cầu. 
Muốn được anh ôm từ đằng sau, tựa đầu nhẹ lên vai em. Thủ thỉ với em những điều động ngọt ngào, siết chặt em vào lòng rồi nói anh yêu em thật nhiều. 
Đưa tay ra phía ngoài cửa sổ để từng hạt mưa rơi tí xíu tách trên tay, một lúc rồi thôi, được anh vuốt nhẹ mái tóc rồi đưa vào giấc ngủ say. 
Tháng 7 sáng nắng chiều mưa, cơn gió phản phất mùi hương của tóc em, vẫn ngồi trước khung cửa sổ vào mỗi chiều để ngắm mưa, để mỗi ngày có được cảm giác chờ đợi một ai đó, chờ người cũng giống như chờ cơn mưa, gió lạnh cứ ùa về nhưng em vẫn cứ chờ. 
Rồi một ngày anh không đến, rồi một ngày trời chợt đổ cơn mưa, em lại một mình với mưa, cô đơn trong vô vọng. 
Giật mình thức giấc giữa căn phòng bé xíu, đồng cân là em vừa mơ. Một giấc mộng mị từ cơn mưa mang đến. 
Anh ! người vẫn chưa xuất hiện trong thế cuộc em, chẳng biết anh là ai và đang ở nơi đâu. Một người nào đó sẽ đến từ cơn mưa, như trong giấc nằm mơ em đã mơ. 

NGÀY THỨ 7 CỦA THÁNG 7 

Thứ 7 Ngày 7 Tháng 7 Năm 2012 
Đó cũng được xem là một ngày khá đặc biệt trong năm, bởi số mệnh 7 thường xuyên là con số phận chứa đựng rất nhiều điều bí ẩn, có cả niềm vui lẫn may mắn của tôi. 
Ngày đó cũng là ngày tôi đã giao ước với một người mà tôi xem là bạn kể từ khi biết nhau qua bạn của tôi. Cậu ta hoạt bát lanh lợi, lúc nào cũng mang cho mình một vũ khí làm tắt thở hàng loại trái tim, không gì khác ngoài khuôn mặt khôi ngô và nụ cười tỏa nắng. 
Chỉ mới ở mức độ là quen biết, nhưng tôi tìm thấy được sự tương đồng giữa tôi và cậu ta. Nhanh chóng tiền vài ngày, tôi nhận được tin nhắn từ mệnh lạ. Nói ra mới biết đó là cậu con trai ấy. 
Cũng khá là tinh ý, biết nói chuyện khéo léo để lấy lòng người đối phương, tạo cho người khác cảm giác thân thiện khi giao tiếp. 
Tôi và cậu ta rất hợp nhau về ăn nói, đồng cân nghe giọng cậu ta qua phôn thôi, mà đã cảm thấy thu hút từng chút một. 
Rồi đâu đó một ý nghĩ chợt lóe ra trong đầu tôi, hay là tôi và doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi cậu chơi trò 7 ngày yêu thử nhỉ ? 
Haizzz, khá là điên rồ cho một thử thách chết người, tôi định là sẽ ngay tức khắc coi như chưa nói gì, ấy thế mà tiền 5 giây là tôi có tạo vật án. Không cần chần chừ, cậu ta dứt khoát đồng ý ngay. 
Và thế là, tôi phải lãnh cái hậu quả ngu ngốc này mà tôi gây ra. Yêu thử ? Đừng nói là 7 ngày, 1 Ngày ôi thôi là tôi đã thấy ngượng đến chín mặt. 
Nhưng sao, có điều động gì đó đã và đang ôi thôi thúc trong tôi, không biết phải diễn đạt như thế nào thành lời, bởi vì chính thị tôi cũng không biết điều động gì đang xảy ra với mình. 
Tôi chưa trạng thái tưởng tượng ra rằng, cái cảm giác thích một ai đó nó đến nhanh như vậy. 
Cũng là quan tâm, chuyện trò rất luyên thuyên, đôi lúc tới tận khuya. Đợi tôi cúp máy rồi cậu ta mới chịu đi ngủ. 
4 ngày trôi qua trong những tiếng cười và niềm vui, tôi như sống có ý nghĩa hơn khi có sự xuất hiện cậu ta. Không cần đếm tới ngày thứ 7, tôi thích cậu ta mất rồi. 
Mỗi sáng là một bữa ăn nhẹ được cậu ta đem tới, buổi trưa với ly kem lạnh đến mát lòng, buổi tối là một ly trà sữa ngọt dịu mơ ly. 
Y như rằng cậu ta đã hiểu rõ những thị hiếu của tôi từ trước rồi, cậu ta biết tôi thích dạo công viên vào mỗi tối, đi la cà những hàng quán ở Biên Hòa và kể cả gu vào trà sữa rồi nằm ôm gối ngủ một giấc dài. 
Tôi thì chắc rằng, đứa bạn thân nhất của mình đã bán đứng tôi mất rồi, cứ thế này thì tôi sẽ rất khó xử. 
Tối ngày thứ 6, vậy là sắp tới ngày thứ 7, rồi trò chơi sẽ không còn là trò chơi nữa. Tôi ước đây không phải là một trò chơi, chớ chi không có hẹn ước. Tôi trằn trọc cả đêm, để đối diện với chính mình về cái gọi là đã thích một ai đó. 
Hết 7 ngày, tôi sẽ chẳng còn thấy bờ vai an toàn và cái nắm tay rét mướt giữa phố nữa chăng ? 
Ngày thứ 7, Ngày kết của một trò chơi, ngày mà tôi phải cảm thấy tiếc nuối. 
Hôm nay không như mọi rợ ngày, bít tất cả yên lặng đến lạ thường, chắc là ngày thứ 7 cuối tuần thành ra vắng vẻ đến thế. 
Nhìn ra phía sông ngoài xa, dừng lại, cậu ta không nói gì, rồi dựa vào thành của lang cang. Một lúc rồi cậu ta bảo "Tui Ước Gì, Mọi thứ lúc nào cũng như tui hi vọng đợi, vậy mà sao khó quá”. 
Tôi chẳng nói gì, quay mặt về phía sông bên kia, nói nhẹ "Tui đã nghĩ mọi rợ thứ sẽ giống như mình tưởng sau 7 ngày, nhưng tui cảm thấy đó là một nghĩ suy khá khùng điên, thành thử đã thôi.” 
Cậu nhìn tôi rồi cuối mặt xuống, tôi không nói lời nào, quay lưng bước đi. 
Cậu gọi tên tôi lại, trong phút chốc ấy, bản năng không cho tôi bước đi thêm nữa, tôi dừng lại. Điều gì lúc ấy đang thúc tôi quay lại để nhìn cậu ta, tôi kịp giữ phẩm bình tĩnh để không quay lại, lấy can đảm, tôi đứng yên rồi đáp "Sao ?”. 
Trong không khí yên tĩnh của một buổi sáng thứ 7, Cậu ta bảo "Tui…Tui thích mấy người !”, tôi có nghe nhầm chăng ? Cậu ta nói thích tôi ? 
Từ ngạc nhiên cho đến bất ngờ, tôi quay lại, cậu ta nhìn xoáy vào đôi mắt tôi. Có lẽ, cậu ta đã thích tôi ngay từ lần đầu chúng tao nói chuyện, 
Tôi cũng chẳng phản nghịch ứng gì sau lời nói đó của cậu ta, tiền im lặng, mỉm cười rồi bảo với cậu ta rằng "Tui Cũng Thích Mấy Người !” 
Có vẻ như câu chuyện này rất ngớ ngẩn đối với các bạn, nhưng đó là một thực tại chẳng bao giờ có thể phủ nhận được. Đôi lúc ta cần phải thử thách sự kiên nhẫn của nhau thì tình yêu mới từ đó được hình thành nên. 
Ngày đặc biệt với một người rất đặc biệt, Cậu con trai đến từ tháng 7…Của Tôi ! 

SKY LẶNG LẼ 

Nằm ở một con hẻm nhỏ từ đường vỡ lở đi vào, tọa lạc trên tầng 4 của một quán karaoke lớn, quán café với không gian bé nhỏ và dễ thương xót ấy được mang cái tên thật nhẹ nhàng, đó là SKY. 
Rất ít khi tôi thấy cửa hàng café này đông đúc người đến, đồng cân khi có một mệnh đoàn làm phim đến còn lại thì đa phần là những vị khách quen thuộc tới lui thưa thớt chỉ vài người. 
Không gian khá trầm lắng, bỏ xa cái xô ý trung nhân nhộn nhịp rộn rịch của thành phố, những người hay đến đây bởi vì họ thấy mình cần một chút yên tĩnh, thoải mái sau những giờ làm ăn huyễn hoặc gia tộc cần một không gian đáng yêu để cùng bồ cất giữ những khoảng tự khắc đẹp nhất hay đồng cân neo đơn giản là gia tộc thích được một mình, không ầm ĩ và náo nhiệt. 
Tôi cũng là một Fan hâm mộ, nói đúng hơn, tôi là một tình nhân Sky. Yêu Sky không phải do Campochino ở Sky ngon ngất xỉu ngây hay Café đậm chất tây, mà là bởi Sky bao quát tất cả những xúc cảm của tôi. 
Từ vui đến buồn, từ hờn giận đến yêu thương, từ hạnh phúc đến đau khổ. Lúc tôi vui nhất, là khi tôi được danh hiệu học đâm ra giỏi cấp tỉnh Đồng Nai, tôi vui mừng, chẳng biết làm chi ngoài việc chạy thật nhanh cùng đứa bạn thân nhất của mình đến Sky, trong một buổi chiều gió hiu hắt, tôi đứng ngay ban công quán và nhìn thật lâu ra phía thành phố, nó nhỏ bé, tựa như nằm cả vào trong lòng bàn tay của mình. Tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời đất phía hoàng hôn xa xăm. 
Lúc tôi buồn nhất, là khi tôi bao biện nhau thật to với mẹ, tôi và mẹ bất đồng quan điểm, mẹ muốn tôi như thế này, nhưng tôi lại muốn thế khác, mẹ muốn tôi phải nghe theo mẹ vào trường tốt nhất, theo ngành tốt nhất giống như gia đình, nhưng tôi muốn được như đam nằm mộng của mình, muốn thực hành những ước mê của tôi từ bé. 
Thế là tôi không nghe theo lời mẹ, mẹ mắng tôi, còn tôi thì ấm ức, buồn bã, tôi lẳng lặng bỏ vào Sky, tìm một góc nhỏ nào đó rồi khóc một cách ngon lành. 
Lúc tôi đau khổ nhất, tôi cũng tìm đến Sky, khi tôi tạm biệt mối ngọn nguồn của mình, tôi đồng cân biết nghỉ đến cái chết, bởi vì cô đơn thuần tôi nghĩ tắt nghỉ là hết, nhưng không phải vậy, tôi sợ chết, tôi sợ phải bỏ lại những người mình yêu thương, bỏ lại người mẹ mà tôi rất thương, bỏ lại những điều động dở dang mà tôi chưa trạng thái làm. Cứ thế tôi tìm đến Sky như trạng thái để áp điệu bày tâm sự, tôi ngồi thẩn thờ ra đó vài tiếng đồng hồ, không nói gì, phôn cũng chẳng nghe. Hòa mình vào nỗi đau, hòa mình vào tiếng nhạc giữa không gian yên tĩnh, tim tôi tắt thở lặng, rồi tôi tự dung hòa nỗi đau và hạnh phúc. Ở một mức trung gian, sau đó tôi lại ở thể cân bằng trong cuộc sống. 
Gắn bó với Sky được 3 năm, kể từ khi Sky khai trương, không tuần nào mà tôi không đến Sky, là bởi tôi thích và yêu cái quán café này mất rồi. 
Và…Lúc mà tôi hạnh phúc nhất, cũng là Sky đã mang đến cho tôi hạnh phúc bé nhỏ này. 
Một ngày như mọi rợ ngày, tôi vẫn đi học về và ghé ngang Sky thân quen, Tôi vẫn gọi Campochino kem sữa, vẫn ngồi ngay chỗ thân thuộc và mọi thứ đều như thói quen. Nhưng bữa nay lại khác, nơi đó của tôi lại có người chiếm làm lãnh thổ riêng. Tôi khá khó chịu và cũng rất ngại khi có người xâm chiếm mất chỗ của mình, mà biết sao giờ, bởi người ta là khách đến trước, còn mình là người đến sau thì phải chịu. 
Anh thấy tôi bước lại ngồi ngay bàn cạnh đó, anh quay sang nhìn một lúc, tôi quay sang thì anh lảng tránh qua nơi khác. Anh lấy trong túi xách ra một mảnh giấy nhỏ cùng với cây viết, cậm cụi viết gì đó rồi anh đặt mảnh giấy ấy lên bàn của tôi. 
Tôi nhìn anh một cách ngạc nhiên, nhiên, anh nhướn mắt nhìn tôi. Từ từ tôi mở mảnh giấy nhỏ, tiền có một dòng duy nhất, làm tôi ngượng chín mặt "Tóc em rối xù lên hết rồi kìa”. Tôi nghĩ đến thì mới chợt nhớ ra khi nảy chạy xe mà quên búi tóc lên, thành thử bây chừ nhìn tôi thật lượm thượm trông giống 1 con hâm. 
Tôi lật đật chải chuốc chỉnh chu cho đúng ý mình, xong anh nhìn tôi cười. 
Anh đưa tôi thêm một mảnh giấy nhỏ nữa, "Em dễ thương lắm, cô bé à !” 
Kể từ lúc ấy, anh là thạch sùng tình thứ 2 của tôi và cũng là người cuối cùng trong chặng đường tình yêu này. 
Anh chu đáo, tháo vát và mẫu mực, trái ngược với tôi, vụng về, ngốc ngếch và chậm chạp. Nhưng, anh vẫn yêu những tính chất cách đó của tôi. 
Tôi nghĩ, anh là một món quà đặc biệt mà Sky muốn dành tặng cho tôi, Sky giống doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi như một người bạn của tôi, người bạn thường xuyên thầm lặng, không bao giờ biết nói, nhưng là người để tôi tê tê bít tất cả tâm tình của mình. 
Giờ đây, tôi đã và đang hạnh phúc khi tựa đầu vào vai anh trong mỗi chiều ở ban công, tôi như sống giữa 2 thế giới, nhỏ bé, dung dị và tĩnh lặng đó là Anh và Sky. 
(Dành Cho Những Người Yêu Sky Coffee)