Hạ bước ra từ nhà tắm và cảm thấy thanh thản hơn nhiều. Trong ngày, cô tiền đợi chờ tới khoảng thời gian này để thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Chỉ còn mình Hạ trong căn phòng, nơi cô không phải đối diện với biết mấy người dưng kia, với bao gương mặt thân quen nhưng cô lại sợ chính thị họ. Cô sợ một sự thật ngày nào đó bị tiết bại lộ và bỗng nhiên chốc thế giới sẽ nhìn cô văn bằng ánh mắt của sự coi nhẹ thường và xót thương hại.
Ngồi ngắm mình trong gương, nước mắt Hạ cứ lăn dài. Tuổi xuân đã bỏ cô lại đi khá xa rồi. Cô cũng đã tới lúc cần phải có một bờ vai dựa vào, có một người nam giới sẽ xuất hiện trong căn nhà này để đêm đêm ôm cô vào lòng ngủ thật say… Hạ khóc vì chưng cô đơn, cô bưng mặt và nước mắt lăn dài. Nhưng Hạ thà khóc một mình như vậy còn hơn là yêu và rồi đau khổ khi bị người đó xem thường. Chắc chắn điều động ấy sẽ xảy ra mà thôi.
Tiếng chuông telephone vang lên, Hạ cầm phôn và đọc dòng tin nhắn của người ấy gửi đến. Cô mỉm cười, nằm vật ra giường, cảm nhận niềm vui lan tỏa trong mình. Lời lẽ anh nhắn sao mà thân yêu và ngọt ngào quá đỗi. Cô cảm thấy mình như một nàng công chúa xinh đẹp, được chàng hoàng tử nâng niu và dùng man di cách để chinh phục. Cười đấy, thế mà đồng cân vài phút sau, nước mắt lại chảy ra. Cô thấy tim mình đau lắm. Tại sao cô cứ mãi bị dày vò do quá vãng nghiệt ngã ấy? Cho tới doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi bao giờ cô mới có thể vong linh nhiên háp lại một câu yêu thương? Hay là cô không có quyền được như vậy?
Đêm hôm ấy, Hạ ngủ thiếp đi, dòng tin nhắn mà người ấy gửi tới đã không được hồi âm. Và nó không phải là lần đầu…
day la noi dung footer**
Hạ cố tình tránh mặt Long. Cô không biết phải áp điệu thích thế nào cho sự lặng im của mình. Long thì không cho phép Hạ làm vậy. Dù không biết bởi lí bởi chưng gì, nhưng Long vẫn bám riết lấy Hạ. Anh đợi từ cô một lời áp điệu thích, mặc dù sau đó, cô có khước từ tình cảm của anh đi đi chăng nữa nữa.
Nhìn cảnh Hạ lên chiếc xe ô tô đắt tiền cùng người nam giới khác sau giờ tan tầm, Long đau đớn vô cùng. Anh bắt đầu hiểu ra căn nguyên bởi vì sao tấm thành tâm cảm anh không được đáp lại. Gần 1 tuần trời đất ơi anh nghỉ làm, anh không giao thông với Hạ vì anh hiểu, cô chọn con đường đó, ben người nam giới đó. Tin nhắn điện thoại, những cuộc gọi vang lên liên miên nhưng Long không nghe. Dù trong đó có cả những dòng tin nhắn của Hạ.
- Anh Long! Có phải anh tránh mặt em không?
Hạ lấy hết anh dũng để nói với Long câu đó. Hơn 1 tuần Long nghỉ làm, Hạ như người phát điên bởi không được nhìn thấy anh. Cô lo lắng cho anh là một phần, nhưng cái đích thị vẫn là nỗi nhớ da diết. Cô muốn chạy ào tới bên anh, để thú nhận rằng người đàn ông mà cô yêu là anh. Nhưng có điều động nỗi ám ảnh năm xưa vẫn ngăn không cho cô làm thế. Tới tận ngày hôm nay, khi anh đứng trầm tư bên ngoài ban công một mình, Hạ mới đủ mạnh mẽ để hỏi anh.
Tôi mệt mỏi, muốn đổi thay không khí, Hạ vui lòng đừng làm phiền khoảng không gian này của tôi.
Hạ lặng lẽ quay đi. Cô khóc. Cô biết rồi có ngày anh sẽ nói với cô những lời này. Nếu cô nhận lời yêu anh, thậm chí có thể anh còn khinh thường bỉ cô nhiều hơn thế nữa. Hạ nuốt nước mắt vào trong, cô tự nhủ với lòng mình, hãy cố gắng quên đi người đàn ông đó. Cuộc thế hệ cô chẳng thể nào có hạnh phúc được bên Long.
Nửa đêm, tiếng mưa vẫn rơi tí chút tách bên ngoài cửa sổ. Nằm trong phòng, Hạ khóc không ngừng. Cô nhớ anh, cô muốn được yêu thương xót và che chở. Bao năm qua cô cố gắng khép chặt chịa lòng mình vì chuyện trong quá khứ. Nhưng giờ, khi ái tình của anh gõ cửa trái tim, Hạ không thể nào làm lơ được nữa. Lần trước hết cô muốn nói ra vớ cả, mặc dù có trạng thái nhận về sự coi thường. Nhưng cô muốn đánh cược, để một lần được thú nhận với Long rằng: "Em yêu anh”.
Hạ cầm chiếc điện thoại, do dự mãi cô mới dám gửi đi dòng tin nhắn: "Em yêu anh”. Chờ đợi mãi nhưng không hề có một dòng hồi âm. Trái tim Hạ đớn đau vô cùng. Cô càng lúc càng khóc to hơn. Vậy là hết, anh đã quyết định quên cô. Mà như thế cũng tốt, cô sẽ mãi giữ được hình ảnh đẹp trong lòng anh còn hơn là phải thú nhận điều động tồi phụ bạc ấy.
Tiếng người gọi lớn tên cô bên ngoài cửa. Trong màn mưa, giọng nói ấy run run nhưng tiếng gọi thì đầy nỗi niềm ưu tư. Long cứ đứng đó, dưới cơn mưa dày đặc để gọi tên Hạ. Cô nằm trong nhà và bắt đầu cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Đã vài lần, Hạ muốn mở tung cánh cửa, chạy ra bên ngoài đó và ôm lấy người nam giới kêu gào tên mình. Nhưng cô không làm được. Cô sợ giây khắc phía sau đó…
Tiếng gọi ấy không còn vang lên nữa, Haj đớn đau. Cô vùng dậy mở tung cánh cửa lao ra bên ngoài và chạy đi tìm anh trong mưa. Anh vẫn đứng đó, bên kia đường và ướt sũng. Hạ lao tới ôm lấy anh. Hai người trao cho nhau một nụ hôn thật mãnh liệt:
- "Em đã không dám thú nhận với anh rằng em yêu anh. Em tìm mọi rợ cách để trốn chạy vì chưng em sợ mình không cân xứng đáng. Em đã từng bị xâm hại trong kí vãng và nó làm em thấy mình thật nhơ nhớp. Em cũng đã phải nhờ tới người anh họ giúp em ngày này tới đón đưa ở cổng để anh do vậy mà quên em đi. Ngày hôm nay, em sẽ nói ra vớ cả mọi điều động dù cho cái nhìn của anh về em có thay đổi như thế nào đi chăng nữa nữa. Nhưng… em yêu anh!”.
- "Anh đã tự nhủ với lòng mình phải quên em đi tiêu quy hàng loạt những doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi sự lạnh nhạt mà em đối xử với anh. Nhưng anh không làm được. Anh cũng tiền muốn em biết rằng, anh yêu em mà không cần biết em là ai, quá khứ của em như thế nào. Anh yêu em, bởi chưng em là cô gái khiến trái tim anh rung động. Chỉ lẻ loi giản vậy thôi”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét