Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

truyen sex - Giấc ước đầu mùa

Chợt có cơn mưa rơi dầm dề vào một buổi chiều, gió ùa doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi về hiu quạnh. Em loay hoay với mớ cảm xúc hỗn độn đang vây lấy mình, em đang nhớ anh chăng ? 
À, thì em nhớ anh thật. Em vừa ghét vừa lại thích mưa, em thích mưa vì cơn mưa mang anh đến bên em, em ghét mưa vì chưng mỗi lần mưa rơi thì em lại nhớ đến anh. 
Thời tiết vào những ngày đầu tháng 7 cứ như nhuốm màu buồn bã, lúc nào bầu trời ơi cũng như báo trước là sẽ có một cơn mưa bất chợt. Dù vẫn còn hiện hữu ở đâu đấy hình ảnh của mùa hè, nhưng thực sự đã chuyển mùa sang thu. 
Gió thổi rít vào khe cửa sổ, rồi tìm cách len lõi vào căn phòng nhỏ, như muốn nói khẽ với em rằng anh đang ở bên cạnh em ngay lúc này. 
Em thèm cái cảm giác nắm chặt chịa tay anh đi dưới mưa vào lúc ban chiều, chiếc dù rằng nhỏ tiền đủ cho 2 chúng ta, vẫn ướt đầm sau cơn mưa, rồi ngân nga hát bài nào đó mà em và anh thích. 
Em thèm cái cảm giác tựa đầu vào vai anh mỗi khi cuộc sống gặp muôn nghìn áp lực, tiền biết lặng lẽ ngồi cùng anh ở phía đất mé sông dưới chân cầu. 
Muốn được anh ôm từ đằng sau, tựa đầu nhẹ lên vai em. Thủ thỉ với em những điều động ngọt ngào, siết chặt em vào lòng rồi nói anh yêu em thật nhiều. 
Đưa tay ra phía ngoài cửa sổ để từng hạt mưa rơi tí xíu tách trên tay, một lúc rồi thôi, được anh vuốt nhẹ mái tóc rồi đưa vào giấc ngủ say. 
Tháng 7 sáng nắng chiều mưa, cơn gió phản phất mùi hương của tóc em, vẫn ngồi trước khung cửa sổ vào mỗi chiều để ngắm mưa, để mỗi ngày có được cảm giác chờ đợi một ai đó, chờ người cũng giống như chờ cơn mưa, gió lạnh cứ ùa về nhưng em vẫn cứ chờ. 
Rồi một ngày anh không đến, rồi một ngày trời chợt đổ cơn mưa, em lại một mình với mưa, cô đơn trong vô vọng. 
Giật mình thức giấc giữa căn phòng bé xíu, đồng cân là em vừa mơ. Một giấc mộng mị từ cơn mưa mang đến. 
Anh ! người vẫn chưa xuất hiện trong thế cuộc em, chẳng biết anh là ai và đang ở nơi đâu. Một người nào đó sẽ đến từ cơn mưa, như trong giấc nằm mơ em đã mơ. 

NGÀY THỨ 7 CỦA THÁNG 7 

Thứ 7 Ngày 7 Tháng 7 Năm 2012 
Đó cũng được xem là một ngày khá đặc biệt trong năm, bởi số mệnh 7 thường xuyên là con số phận chứa đựng rất nhiều điều bí ẩn, có cả niềm vui lẫn may mắn của tôi. 
Ngày đó cũng là ngày tôi đã giao ước với một người mà tôi xem là bạn kể từ khi biết nhau qua bạn của tôi. Cậu ta hoạt bát lanh lợi, lúc nào cũng mang cho mình một vũ khí làm tắt thở hàng loại trái tim, không gì khác ngoài khuôn mặt khôi ngô và nụ cười tỏa nắng. 
Chỉ mới ở mức độ là quen biết, nhưng tôi tìm thấy được sự tương đồng giữa tôi và cậu ta. Nhanh chóng tiền vài ngày, tôi nhận được tin nhắn từ mệnh lạ. Nói ra mới biết đó là cậu con trai ấy. 
Cũng khá là tinh ý, biết nói chuyện khéo léo để lấy lòng người đối phương, tạo cho người khác cảm giác thân thiện khi giao tiếp. 
Tôi và cậu ta rất hợp nhau về ăn nói, đồng cân nghe giọng cậu ta qua phôn thôi, mà đã cảm thấy thu hút từng chút một. 
Rồi đâu đó một ý nghĩ chợt lóe ra trong đầu tôi, hay là tôi và doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi cậu chơi trò 7 ngày yêu thử nhỉ ? 
Haizzz, khá là điên rồ cho một thử thách chết người, tôi định là sẽ ngay tức khắc coi như chưa nói gì, ấy thế mà tiền 5 giây là tôi có tạo vật án. Không cần chần chừ, cậu ta dứt khoát đồng ý ngay. 
Và thế là, tôi phải lãnh cái hậu quả ngu ngốc này mà tôi gây ra. Yêu thử ? Đừng nói là 7 ngày, 1 Ngày ôi thôi là tôi đã thấy ngượng đến chín mặt. 
Nhưng sao, có điều động gì đó đã và đang ôi thôi thúc trong tôi, không biết phải diễn đạt như thế nào thành lời, bởi vì chính thị tôi cũng không biết điều động gì đang xảy ra với mình. 
Tôi chưa trạng thái tưởng tượng ra rằng, cái cảm giác thích một ai đó nó đến nhanh như vậy. 
Cũng là quan tâm, chuyện trò rất luyên thuyên, đôi lúc tới tận khuya. Đợi tôi cúp máy rồi cậu ta mới chịu đi ngủ. 
4 ngày trôi qua trong những tiếng cười và niềm vui, tôi như sống có ý nghĩa hơn khi có sự xuất hiện cậu ta. Không cần đếm tới ngày thứ 7, tôi thích cậu ta mất rồi. 
Mỗi sáng là một bữa ăn nhẹ được cậu ta đem tới, buổi trưa với ly kem lạnh đến mát lòng, buổi tối là một ly trà sữa ngọt dịu mơ ly. 
Y như rằng cậu ta đã hiểu rõ những thị hiếu của tôi từ trước rồi, cậu ta biết tôi thích dạo công viên vào mỗi tối, đi la cà những hàng quán ở Biên Hòa và kể cả gu vào trà sữa rồi nằm ôm gối ngủ một giấc dài. 
Tôi thì chắc rằng, đứa bạn thân nhất của mình đã bán đứng tôi mất rồi, cứ thế này thì tôi sẽ rất khó xử. 
Tối ngày thứ 6, vậy là sắp tới ngày thứ 7, rồi trò chơi sẽ không còn là trò chơi nữa. Tôi ước đây không phải là một trò chơi, chớ chi không có hẹn ước. Tôi trằn trọc cả đêm, để đối diện với chính mình về cái gọi là đã thích một ai đó. 
Hết 7 ngày, tôi sẽ chẳng còn thấy bờ vai an toàn và cái nắm tay rét mướt giữa phố nữa chăng ? 
Ngày thứ 7, Ngày kết của một trò chơi, ngày mà tôi phải cảm thấy tiếc nuối. 
Hôm nay không như mọi rợ ngày, bít tất cả yên lặng đến lạ thường, chắc là ngày thứ 7 cuối tuần thành ra vắng vẻ đến thế. 
Nhìn ra phía sông ngoài xa, dừng lại, cậu ta không nói gì, rồi dựa vào thành của lang cang. Một lúc rồi cậu ta bảo "Tui Ước Gì, Mọi thứ lúc nào cũng như tui hi vọng đợi, vậy mà sao khó quá”. 
Tôi chẳng nói gì, quay mặt về phía sông bên kia, nói nhẹ "Tui đã nghĩ mọi rợ thứ sẽ giống như mình tưởng sau 7 ngày, nhưng tui cảm thấy đó là một nghĩ suy khá khùng điên, thành thử đã thôi.” 
Cậu nhìn tôi rồi cuối mặt xuống, tôi không nói lời nào, quay lưng bước đi. 
Cậu gọi tên tôi lại, trong phút chốc ấy, bản năng không cho tôi bước đi thêm nữa, tôi dừng lại. Điều gì lúc ấy đang thúc tôi quay lại để nhìn cậu ta, tôi kịp giữ phẩm bình tĩnh để không quay lại, lấy can đảm, tôi đứng yên rồi đáp "Sao ?”. 
Trong không khí yên tĩnh của một buổi sáng thứ 7, Cậu ta bảo "Tui…Tui thích mấy người !”, tôi có nghe nhầm chăng ? Cậu ta nói thích tôi ? 
Từ ngạc nhiên cho đến bất ngờ, tôi quay lại, cậu ta nhìn xoáy vào đôi mắt tôi. Có lẽ, cậu ta đã thích tôi ngay từ lần đầu chúng tao nói chuyện, 
Tôi cũng chẳng phản nghịch ứng gì sau lời nói đó của cậu ta, tiền im lặng, mỉm cười rồi bảo với cậu ta rằng "Tui Cũng Thích Mấy Người !” 
Có vẻ như câu chuyện này rất ngớ ngẩn đối với các bạn, nhưng đó là một thực tại chẳng bao giờ có thể phủ nhận được. Đôi lúc ta cần phải thử thách sự kiên nhẫn của nhau thì tình yêu mới từ đó được hình thành nên. 
Ngày đặc biệt với một người rất đặc biệt, Cậu con trai đến từ tháng 7…Của Tôi ! 

SKY LẶNG LẼ 

Nằm ở một con hẻm nhỏ từ đường vỡ lở đi vào, tọa lạc trên tầng 4 của một quán karaoke lớn, quán café với không gian bé nhỏ và dễ thương xót ấy được mang cái tên thật nhẹ nhàng, đó là SKY. 
Rất ít khi tôi thấy cửa hàng café này đông đúc người đến, đồng cân khi có một mệnh đoàn làm phim đến còn lại thì đa phần là những vị khách quen thuộc tới lui thưa thớt chỉ vài người. 
Không gian khá trầm lắng, bỏ xa cái xô ý trung nhân nhộn nhịp rộn rịch của thành phố, những người hay đến đây bởi vì họ thấy mình cần một chút yên tĩnh, thoải mái sau những giờ làm ăn huyễn hoặc gia tộc cần một không gian đáng yêu để cùng bồ cất giữ những khoảng tự khắc đẹp nhất hay đồng cân neo đơn giản là gia tộc thích được một mình, không ầm ĩ và náo nhiệt. 
Tôi cũng là một Fan hâm mộ, nói đúng hơn, tôi là một tình nhân Sky. Yêu Sky không phải do Campochino ở Sky ngon ngất xỉu ngây hay Café đậm chất tây, mà là bởi Sky bao quát tất cả những xúc cảm của tôi. 
Từ vui đến buồn, từ hờn giận đến yêu thương, từ hạnh phúc đến đau khổ. Lúc tôi vui nhất, là khi tôi được danh hiệu học đâm ra giỏi cấp tỉnh Đồng Nai, tôi vui mừng, chẳng biết làm chi ngoài việc chạy thật nhanh cùng đứa bạn thân nhất của mình đến Sky, trong một buổi chiều gió hiu hắt, tôi đứng ngay ban công quán và nhìn thật lâu ra phía thành phố, nó nhỏ bé, tựa như nằm cả vào trong lòng bàn tay của mình. Tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời đất phía hoàng hôn xa xăm. 
Lúc tôi buồn nhất, là khi tôi bao biện nhau thật to với mẹ, tôi và mẹ bất đồng quan điểm, mẹ muốn tôi như thế này, nhưng tôi lại muốn thế khác, mẹ muốn tôi phải nghe theo mẹ vào trường tốt nhất, theo ngành tốt nhất giống như gia đình, nhưng tôi muốn được như đam nằm mộng của mình, muốn thực hành những ước mê của tôi từ bé. 
Thế là tôi không nghe theo lời mẹ, mẹ mắng tôi, còn tôi thì ấm ức, buồn bã, tôi lẳng lặng bỏ vào Sky, tìm một góc nhỏ nào đó rồi khóc một cách ngon lành. 
Lúc tôi đau khổ nhất, tôi cũng tìm đến Sky, khi tôi tạm biệt mối ngọn nguồn của mình, tôi đồng cân biết nghỉ đến cái chết, bởi vì cô đơn thuần tôi nghĩ tắt nghỉ là hết, nhưng không phải vậy, tôi sợ chết, tôi sợ phải bỏ lại những người mình yêu thương, bỏ lại người mẹ mà tôi rất thương, bỏ lại những điều động dở dang mà tôi chưa trạng thái làm. Cứ thế tôi tìm đến Sky như trạng thái để áp điệu bày tâm sự, tôi ngồi thẩn thờ ra đó vài tiếng đồng hồ, không nói gì, phôn cũng chẳng nghe. Hòa mình vào nỗi đau, hòa mình vào tiếng nhạc giữa không gian yên tĩnh, tim tôi tắt thở lặng, rồi tôi tự dung hòa nỗi đau và hạnh phúc. Ở một mức trung gian, sau đó tôi lại ở thể cân bằng trong cuộc sống. 
Gắn bó với Sky được 3 năm, kể từ khi Sky khai trương, không tuần nào mà tôi không đến Sky, là bởi tôi thích và yêu cái quán café này mất rồi. 
Và…Lúc mà tôi hạnh phúc nhất, cũng là Sky đã mang đến cho tôi hạnh phúc bé nhỏ này. 
Một ngày như mọi rợ ngày, tôi vẫn đi học về và ghé ngang Sky thân quen, Tôi vẫn gọi Campochino kem sữa, vẫn ngồi ngay chỗ thân thuộc và mọi thứ đều như thói quen. Nhưng bữa nay lại khác, nơi đó của tôi lại có người chiếm làm lãnh thổ riêng. Tôi khá khó chịu và cũng rất ngại khi có người xâm chiếm mất chỗ của mình, mà biết sao giờ, bởi người ta là khách đến trước, còn mình là người đến sau thì phải chịu. 
Anh thấy tôi bước lại ngồi ngay bàn cạnh đó, anh quay sang nhìn một lúc, tôi quay sang thì anh lảng tránh qua nơi khác. Anh lấy trong túi xách ra một mảnh giấy nhỏ cùng với cây viết, cậm cụi viết gì đó rồi anh đặt mảnh giấy ấy lên bàn của tôi. 
Tôi nhìn anh một cách ngạc nhiên, nhiên, anh nhướn mắt nhìn tôi. Từ từ tôi mở mảnh giấy nhỏ, tiền có một dòng duy nhất, làm tôi ngượng chín mặt "Tóc em rối xù lên hết rồi kìa”. Tôi nghĩ đến thì mới chợt nhớ ra khi nảy chạy xe mà quên búi tóc lên, thành thử bây chừ nhìn tôi thật lượm thượm trông giống 1 con hâm. 
Tôi lật đật chải chuốc chỉnh chu cho đúng ý mình, xong anh nhìn tôi cười. 
Anh đưa tôi thêm một mảnh giấy nhỏ nữa, "Em dễ thương lắm, cô bé à !” 
Kể từ lúc ấy, anh là thạch sùng tình thứ 2 của tôi và cũng là người cuối cùng trong chặng đường tình yêu này. 
Anh chu đáo, tháo vát và mẫu mực, trái ngược với tôi, vụng về, ngốc ngếch và chậm chạp. Nhưng, anh vẫn yêu những tính chất cách đó của tôi. 
Tôi nghĩ, anh là một món quà đặc biệt mà Sky muốn dành tặng cho tôi, Sky giống doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi như một người bạn của tôi, người bạn thường xuyên thầm lặng, không bao giờ biết nói, nhưng là người để tôi tê tê bít tất cả tâm tình của mình. 
Giờ đây, tôi đã và đang hạnh phúc khi tựa đầu vào vai anh trong mỗi chiều ở ban công, tôi như sống giữa 2 thế giới, nhỏ bé, dung dị và tĩnh lặng đó là Anh và Sky. 
(Dành Cho Những Người Yêu Sky Coffee) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét