Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

truyen sex - Có phải là yêu

Tôi và anh tình cờ gặp nhau tại một trạm xe truyen sex buýt. Anh là bộ đội vừa mới xuất ngũ trở về quê. Trên vai anh vẫn còn mang một cái ba lô to đùng. Cả hai cùng chờ rồi cùng lên một chuyến xe buýt. Không hiểu trời đất xuôi đất khiến làm sao mà chúng tao cùng ngồi trên một băng nhóm ghế. Tôi thì lên xe ngồi chẳng được bao lâu là đã ngủ khò. Thế đó, như vậy mới có chuyện đáng nói chứ, không hiểu tại sao tôi lại dựa vào anh mà ngủ. Và thế là anh nhẹ nhẹ đẩy tôi dựa vào tấm kính cửa sổ của xe. Tôi giật thột tỉnh dậy khi đầu mình bị va vào cửa kính. Thế rồi tôi vừa ngượng vừa tức mà không ngủ được doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nữa. Cả chặng đường dài tôi cứ nhìn anh bằng con mắt giận dỗi. Đó là lần trước hết tôi đi xe mà không ngủ gật. Thế rồi đến một trạm khác, xe buýt dừng lại và anh bước xuống. Tôi vẫn còn đi tiếp nhưng vẫn không quên quay lại để nhìn mặt anh một lần nữa như để ghi nhớ gương mặt của "một kẻ không đội trời ơi chung".
    Mấy ngày sau, khi tôi đang ở nhà trọ, có một dáng người quen quen từ xa bước tới nhưng tôi vẫn chưa nhớ ra là ai. Tôi nhìn truyen dam thật chú tâm và chờ người đó đến gần do tôi không mang mắt kính thành ra không thấy rõ. Tiếp theo người đó hỏi thăm gì đó với bà chủ nhà trọ, tôi nghĩ chắc là mình nhìn nhầm thành ra không chú ý nữa. Mấy chị cùng phòng rủ tôi đi chợ, khi trở về thì... trời ơi!!!! Là hắn, kẻ không đội trời chung với tôi đang dọn dẹp phòng bên cạnh, tôi mở to đôi mắt như hai quả trứng gà và nhìn hắn. Mấy chị cùng phòng hỏi tôi: "bộ quen hả Bằng Lăng?". Tôi nói: "KHÔNG QUENNNNN!!!!” rồi đi một lèo về phòng. Thì ra hắn là người lúc nảy tôi nhìn thấy, hắn mướn phòng bên cạnh và định ở đây để ôn thi hết sức học. 
    Kể từ ngày hôm đó, tôi luôn luôn tìm cách đối nghịch với hắn. Không để làm chi cả, tiền là tôi còn nhớ chuyên cũ trên ô tô buýt mà thôi. Nhưng hắn thì luôn trầmdoc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi  lặng, ít nói và đặc biệt không hề bực tức khi bị tôi chọc tức. Thế đó, mình chọc tức người ta mà trái lại mình lại càng bị tức hơn. Rồi một hôm, trên đường đi học, tôi bị trễ giờ thành thử phóng như bay. Cái xe đạp của tôi bị sút xên. Mà gần đó không thấy một tiệm sửa xe nào. Tôi vừa dắt bộ vừa lo âu vì bữa nay có tiết kiểm tra, thầy nói nếu vắng mặt sẽ bị cấm thi. Bỗng tôi nghe có tiếng xe máy chạy đến với tốc độ rất chậm. Tôi cứ cảm thấy lạ bởi vì nghe tiếng xe nảy giờ sao không thấy ai vượt lên. Tôi quay lại nhìn thì thấy đó đích thị là hắn. Hắn vẫn chạy sau lưng tôi từ nảy đến giờ cũng khá lâu nhưng vì tôi không để ý nên mới không phát hiện ra. Lát sau, tôi cũng nhìn thấy một tiệm sửa xe, tôi mừng quýnh. Thế nhưng có lẽ bữa nay là một ngày không may mắn với tôi. Chú thợ nói rằng xe của tôi bị đứt dây xên rồi. Lúc đó, tôi thật sự cảm thấy hết hy vọng rồi. Nhưng không, hắn gọi tôi và bảo rằng lên xe hắn chở đi. Tôi đứng tầng ngầng một lúc nhưng hắn giục không đi là trễ giờ thật đấy. Thế rồi tôi cũng lên xe cho hắn chở. Thật ra bây chừ nghĩ lại nếu lúc đó không có hắn, tôi cũng không biết phải làm sao nữa. Có lẽ tôi cần phải nói lời cảm ơn hắn vì chưng nhờ hắn mà tôi không bị thầy cấm thi!
    Sau lần đó tôi cũng bắt đầu có chút cảm tình với hắn. Thật ra hắn cũng tốt lắm, tiền có điều động là không thích biểu vỡ lở nghĩ suy ra thôi, hắn luôn luôn làm cho người khác, và đặc biệt là tôi thường xuyên cảm thấy hắn là một người lạnh lùng, không quan hoài tới bất kể ai. Nhưng
 bạn thấy đấy, rõ ràng là hắn vẫn có quan hoài đến tôi, có đúng không? Và cũng từ hôm đó tôi ít nói kháy hắn hơn và không tỏ ra đối đầu với hắn nữa. Rồi một lần khác, tôi hậu đậu đến nỗi đi học ngay tháng mưa mà quên mang theo áo mưa. Trên đường đi học về, trời đất ơi đổ mưa như tê tê nước. Và thế là tôi bị ướt như một con mèo con mắc mưa. Và rồi tôi lại gặp hắn, hắn lại chạy cặp bên xe tôi. Rồi hắn đột nhiên ngừng xe lại, cởi chiếc áo mưa đang mặc trên người ra, rồi hắn đuổi theo tôi. Hắn đưa cho tôi và bảo tôi mặc vào kẻo bệnh. Tôi thấy ngại cho nên không nhận. Dường như hiểu tôi nghĩ gì, hắn bèn nói: "Đừng ngại, anh không sao đâu, anh là bộ đội mà. Sức chịu đựng của bộ đội cao lắm đấy! Dù sao thì anh cũng đã cởi ra rồi, Bằng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi Lăng mặc đi!" Tôi lại nói: "Người Bằng Lăng cũng đã ướt hết rồi, có mặc áo tơi hay không cũng vậy thôi. Bằng Lăng không mặc đâu!" Hắn không này nỉ thêm, tiền nói: "Vậy thì ôi thôi vậy!". Rồi hắn cuộn chiếc áo mưa lại, đặt vào rổ xe, vẫn chạy phương kế bên tôi. Chúng tôi đi trong mưa cùng nhau, không ai nói một câu nào. Vậy đó, tôi không biết lòng mình đang nghĩ gì, tôi lại càng không thể hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì. Cứ mỗi lần tôi gặp rắc rối, thì hắn luôn xuất hiện đúng lúc.
     Rồi một lần khác, tôi được nghỉ vài ngày thành ra trở về quê. Tôi lại đứng ngay trạm ô tô buýt lần trước để đón xe. Khi bước lên xe, tôi lại nhìn thấy hắn. Hôm nay hắn cũng về quê ư? Tôi tự hỏi một mình. Hắn vẫy tay với tôi và đồng cân vào chiếc ghế bên cạnh hắn vẫn còn trống. Tôi bước đến và ngồi xuống. Nói chuyện chẳng được bao lâu thì tôi lại ngủ gật. Lại một lần nữa, tôi dựa vào vai hắn mà ngủ. Nhưng lần này hắn không đẩy đầu tôi ra nữa. Tôi ngủ một giấc khá dài và khi giật thột thức dậy, thì thấy đã sắp đền nhà tôi rồi. Tôi sực nhớ quay sang nhìn hắn và hỏi: "Ơ, đã khỏi nhà anh rồi mà! Sao vẫn còn ngồi đây? Anh không xuống xe ở trạm lần trước hả?". Anh tiền nhìn tôi, nở một nụ cười thật khẽ mà không nói gì cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét