Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

truyen sex - Bánh phớt lờ xốp cho tình đầu

Rei thuộc về ai, về tôi, về Ka hay về một cơn mưa dằng dai ngày qua?


day la noi dung footer


1.


Rei là cô gái khá đặc biệt. Tôi gọi Rei là "cô gái văn chương" bởi chưng cô doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat suốt ngày mê nằm mộng và thích sống trên mây. Những điều động lãng mạn của Rei khiến tôi nổi da gà. Ví như cô so sánh những người thương nhau hạnh phúc như thanh socola có vị cam chua chua ngọt ngọt hay tình đầu giống như ly Mojito mát lành. Chỉ có những ai nằm mộng văn học như Rei mới có kiểu so sánh phăng bổng ấy.


Đúng vậy, Rei thích viết văn. Đa số phận danh thiếp tác phẩm của cô đều có một cái kết "happy ending". Sau mỗi một câu chuyện, Rei thường xuyên thốt lên rằng "Ước gì tớ cũng được hạnh phúc như cô ấy/cậu ấy." Tôi luôn luôn là bạn đọc trước nhất thưởng thức, phê phẩm bình "thành phẩm" mà cô vừa hoàn trả thành. Thường thì, cô bảo tôi phải nhận xét thật lòng dầu sự thực có chút đỉnh phũ phàng.


Rei hồi hộp, theo dõi tôi đọc một lèo câu chuyện mà cô viết xong sáng nay. Tôi gập cuốn sổ lại, búng tay.


"Tuyệt, doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat nhưng..."


"Sao, có gì không ổn à?" Rei chồm tới trung thành mặt tôi, hỏi dồn.


"Không phải là không ổn, chỉ có điều lối viết của cậu hơi hướng cổ tích mà trong khi đó thế cuộc hoàn toàn ngược lại những gì cậu đưa vào tác phẩm."


"Tớ biết chứ, tình cảm không dễ dàng có được nhưng cậu không thấy nó mang lại một sự lạc quan sao?"


"Tớ công nhận."


"Cậu thích cà phê chứ?"


Không hiểu sao Rei lại chuyển đề tài nhưng tôi vẫn đáp.


"Ừ, có, tớ thích cà phê, thích đi chu du thiên hạ... "


Rei cắt ngang lời tôi.


"Về chuyến đi Hàn mới rồi của cậu?"


"Muốn tớ kể không?"


Rei gật đầu.


"Tớ đã trải qua những ngày tươi đẹp ở thành phố Busan, chụp ảnh, được ăn kimbap, được nghe những câu chuyện kể từ những người bạn Hàn... "


Một lần nữa, Rei lại cắt lời tôi.


"Tớ nói mà, cứ nghĩ đến điều tốt đẹp thì chẳng có gì phải lo cả."


2.


Tôi và Rei thường ngồi ở tiệm cà phê chỉ toàn mở nhạc của Calvin Harris. Vào những ngày có gió. Rei chống cằm, lơ đãng ngóng ra bên ngoài. Tôi đoán là cô đang nhìn cây bàng đối diện tiệm đã rụng gần hết lá. Thân cây sần sùi, góc rễ khô cằn. Có lẽ nó được trồng từ rất lâu. Chỉ còn mấy chiếc lá đã chuyển sang màu đỏ ối, tựa như chiếc khăn choàng cổ của Rei. Chiếc khăn đó tôi mua trao tặng cô nhân dịp thời cơ Giáng Sinh năm ngoái. Đến tận bây chừ Rei vẫn choàng nó mỗi khi đông sang.


"Cậu có tin vào định mệnh không?" Tiếng Rei cất lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh chung quanh.


Tôi mở to mắt."Cậu nói gì cơ?"


"Tớ hỏi cậu có tin vào định số không?" Rei lặp lại.


Tôi chẳng biết phải đáp thế nào, nhún vai. "Tớ chưa trải qua ái tình thành thử tớ không biết nữa."


Rei cốc đầu tôi. "Cậu đúng là khô khan, chẳng có tí chút xúc cảm gì."


Tôi chỉ cười. Tôi không phải là Rei nên tôi chẳng thể nào lãng mạn được như cô ấy. Quán chuyển sang một bài hát khác, cũng của Calvin Harris. Bài hát lâu rồi nhưng nghe lại vẫn thấy hay.


Rei ôi thôi nói, mắt dán chặt chịa ra ngoài phố, dõi theo từng chiếc lá bàng xoay vòng, xoay vòng rồi tớp xuống nằm yên bên vệ đường.


3.


Lại là một ngày có nhiều gió. Quán cà phê quen thuộc. Cây bàng ngoài phố đã trơ trụi lá, đồng cân còn những cành khẳng khiu. Ánh nắng chiều mỏng và nhẹ như mang lại cảm giác rét mướt trong những ngày ấm áp như thế này.


Calvin Harris cất lên giọng ca đều đều và trầm khan.


Xen vào những câu hát là tiếng Rei kể cho tôi nghe về Ka – anh chàng nằm trong câu lạc bộ bắn cung của trường. Rei bình phẩm luận rằng Ka là một chàng trai nhân tài và đầy sức sống. Nơi nào có Ka là nơi ấy rộn ràng tiếng cười, tiếng hò hét, cổ vũ. Đôi mắt của Ka màu nâu như chứa đựng trong ấy là cả một khung trời đầy nắng. Rei nói nhiều về Ka, ánh mắt cô rực sáng lạ thường. Tôi hiểu Ka là một phần dịu dàng trong cuộc sống văn học của cô ấy. Cách đây vài hôm tôi có đọc tác phẩm của Rei. Nhân vật chính tên Ka. Rei kể với văn phong mượt mà, êm ái như cô đang mô tả về chàng hoàng tử trong lòng mình vậy.


"Lúc Ka giương cung tên, nhắm vào hồng tâm, tớ thực sự rất hồi hộp, luôn hi vọng cậu ấy sẽ bắn trúng. Khi Ka bắn trúng cậu ấy sẽ nhảy cà tửng lên vui sương còn những khi bắn trượt, Ka cười gượng gập và nói "Trượt mất rồi, làm lại nhé!"


"Thế là cậu thích Ka rồi à?" Tôi hỏi.


Rei ngập ngừng. "Có lẽ thế nhưng bọn tớ chỉ mới gặp nhau vài ngày, cười xã giao thôi chứ chưa trò chuyện với nhau bao giờ."


"Sao cậu không tiến tới?" Tôi thấy mình thật ngu khi hỏi Rei câu này.


Rei cứ lắc đầu. Tôi và cô bạn học chung từ cấp một cho đến cấp ba, có thể nói là vô cùng thân thiết. Có chuyện gì Rei cũng đều kể với tôi. Thi thoảng cô nhờ tôi tham mưu hay lấy ý kiến tôi từ vài mẫu chuyện nhỏ nhặt. Chẳng hạn như tớ mặc chiếc váy này có đẹp không Win hay tớ cắt kiểu tóc này có hợp không? Nếu tôi đáp là không, Rei sẽ trừng mắt nhìn tôi. Nhưng với tôi thì Rei cũng dễ thương xót ra phết, lắm lúc lại đáng yêu, nhất là khi Rei vừa ngồi ăn bánh xốp bơ vừa vuốt tóc. Hình ảnh đó bay biến thẳng vào tâm trí tôi và tôi không sao quên được.


Tôi nói đích thị mình chưa trải qua tình yêu nhưng sao tôi lại có cảm giác này nhỉ? Cảm giác khó chịu, cay cay khi nghe Rei kể về một thằng con giai khác. Chúng tôi học cùng nhau, chơi cùng nhau, trên cả mức thân một tẹo nhưng như thế có đủ sâu sắc để gọi là yêu đương chưa? Chỉ thấy một điều động gì đó vừa vụn vỡ từ trái tim băng đảng chớ chi của tôi.


"Tớ có cho nên nói cho Ka biết không Win?" Thật lâu, Rei lên tiếng rất nhẹ.


Tất nhiên là tôi ngàn lần không muốn Rei thích Ka ti nào nhưng tôi không thể nói thật lòng mình.


"Ừm, nếu cậu muốn." Tôi nghe giọng mình lạc hẳn.


4.


Rei không đến cà phê nữa, chắc là cô ấy bận bịu với Ka ở câu lạc bộ bắn cung. Hôm qua Rei có nói với tôi tình cảm giữa cô và Ka có bước tiến triển, Ka còn tập cho Rei bắn cung. Tôi đi cà phê một mình. Suy nghĩ về Rei, về Ka khiến đầu óc tôi lộn xộn. Vội cầm cốc cà phê lên miệng, nhấp một ngụm, đắng ngắt. Mọi ngày khi đi cùng Rei, tôi uống có thấy đắng bao giờ đâu chắc là do chiếc ghế Rei hay ngồi đột nhiên trở thành ra trống trải, buồn tẻ. Tôi thấy như thiếu vắng một điều gì đó quen thân mà không tìm lại được. Ngoắc tay bảo chị phủ phục vụ đem ra cho mình một phần bánh xốp bơ – loại bánh mà Rei thích nhất. Tình đầu chầm chậm đến trong cô độc.


Tôi dựa lưng vào thành ghế, nghiêng đầu ngắm một vạt mây trôi hờ hững, mênh mang. Mắt tôi lim dim. Hình ảnh cô bạn thân cứ quẩn quanh đâu đây. Rei dành ít thời kì cho tôi mà thay vào đó, cô ấy luôn luôn đến câu lạc bộ bắn cung. Có hôm tôi đến, thấy Ka đang tập cho Rei cách giương cung. Bàn tay của gia tộc chạm vào nhau. Giai điệu của You've got to hide your love away phát ra bên tai vì tôi đang đeo headphone càng làm nỗi buồn tăng thêm. Trời quang đãng mây tạnh nhưng trong tim tôi lại nổi mưa giông. Cơn mưa kéo dài, âm ỉ suốt cả tuần.


Một buổi sáng, tôi còn đang ngái ngủ, Rei gọi điện réo inh ỏi.


"Cậu làm sao thế, sao không đi học, cậu ốm hả?"


Tôi tợp "Tớ không sao" rồi vội húi máy, mường tưởng ra khuôn mặt ngờ ngạc của Rei.


Giờ Ngữ Văn, tôi trốn học ra vườn hoa phía sau trường, gối đầu lên cỏ, ngắm từng cụm mây trôi thong dong trên trời. Nắng nhiễu tong tong xuống cả người tôi. Ánh nắng chói chang làm mắt tôi cay xè. Không đâu, là gương mặt Rei hiện ra. Có muốn trốn cũng không trốn được.


"Sao dạo này cậu lại tránh mặt tớ?" Rei nằm bên cạnh, nhìn trời trong và cao vút.


"Tớ có tránh mặt cậu đâu."


"Thế sao lại ra đây một mình mà không rủ tớ?"


"Tớ... ngắm mây." Tôi dối lòng.


Tôi nghe tiếng Rei cười.


"Vậy là cậu cũng lãng mạn mà còn nói tớ."


"Thế à?" Tôi bàng quan đáp.


"Ai cũng đều lãng mạn, theo cách riêng của mỗi người."


Rei thuộc về ai, về tôi, về Ka hay về một cơn mưa dai dẳng ngày qua? Đến giờ khắc này, tôi mới nhận ra một điều: Tôi thích Rei, đồng cân là tôi cứ dối gạt trái tim mình thôi.


5.


Tôi thắng gấp cách tiệm cà phê một đoạn ngắn trước khi để Rei trông thấy. Mà cho dù tôi có tới gần đứng bên ngoài cửa kính, Rei cũng chẳng để ý vì chưng cô đang bận nói chuyện phiếm với Ka. Tôi có trạng thái hiểu rằng Rei vui vẻ như thế nào khi bên Ka. Chiếc bàn đó, chỗ Ka ngồi là chỗ tôi thường ngồi. Từ trước đến nay, cả tôi và Rei không ai phá vỡ quy cũ ấy nhưng hôm nay người phá vỡ nó lại đích thị là Rei.


Tôi quay đầu xe, đạp thung dung trên đường. Giá mà ngay lúc này tôi có thể vừa đi vừa hát You've got to hide your love away cho chính thị tôi nghe. Hãy cất tình yêu của bạn đi, tôi có cho nên làm thế không? Tôi và Rei, Rei và Ka, thạch sùng quan hệ nào mới bền chặt?


Những ngày giá rét cũng qua đi. Rei và Ka quen nhau được hơn ba tháng. Trong trên dưới thời gian đó, Rei viết nhiều hơn và tâm hồn lúc nào cũng ở tận đâu đâu. Bất cứ khi nào xúc cảm đến, cô lưu chúng lại trong quyển sổ màu đen. Điều dị biệt là cô không bảo tôi đọc thử, cho biết quan điểm nữa. Tôi hiểu lý bởi vì chính thị là gì bởi chưng cô sợ tôi bắt gặp những xúc cảm của cô về Ka. Như thế mặt cô sẽ đỏ bừng lên như trái cà chua chín.


Sáng nay vừa đặt chân vào lớp, Rei liền chạy đến bên tôi hỏi tôi tan học có thể đi cùng cô được không. Tôi hỏi đi đâu cơ thì cô trả lời là đi chọn quà sinh nhật cho Ka. Lại là cái tên ấy. Sao Rei cứ nhắc mãi về cậu ta thế không biết? Tôi bực bội từ chối và về bàn mình ngồi.


"Sao lại nổi cáu với tớ?"


Suốt buổi học, Rei không thèm nhìn tôi và mượn vở tôi nữa. Có lẽ cô ấy giận tôi thật. Mà tôi cũng quá vô duyên. Người Rei thích là Ka, tôi đồng cân là bạn của cô ấy thôi. Tôi muốn làm hòa với Rei nhưng trống vừa đánh lên, Rei liền ôm cặp ra khỏi lớp. Tôi ngơ ngẩn nhìn theo, bực dọc bản thân.


6.
Rei không bấm chuông mà nhắn tin "Tớ đang ở trước cổng nhà cậu." Không phải là lần đầu mà mỗi khi cô đến nhà tôi, cô đều nhắn như thế. Tôi mặc áo xống vào, phóng xuống lầu, chạy ra mở cửa. Đôi mắt Rei đỏ hoe, không những đỏ mà còn sung húp lên nữa. Chứng tỏ cô ấy vừa trải qua một trận khóc dữ dội.


Đặt ly nước xuống bàn, tôi hỏi ngay. "Ai làm cậu khóc, có phải Ka không?"


Rei nghèn nghẹn. Cô lại rấm rức khóc. "Tại sao Ka lại đối xử với tớ như thế, tớ... tớ thích cậu ấy thật mà."


"Kể tớ nghe đi."


"Sinh nhật Ka, tớ tặng cậu ấy món quà tớ tự tay làm là chiếc móc khóa hình chú mèo Kitty. Ka đeo nó ở ba lô của cậu ấy. Cô bạn cùng lớp với Ka rất thích món quà đó, hỏi Ka có trạng thái tặng nó cho cô không. Ka ngay tức khắc tháo chiếc móc khóa ra quẳng cho cô bạn ấy, không thèm nghĩ đến cảm nhận của tớ, thà cậu ấy làm bí mật còn đằng này Ka làm trước mặt tớ... " Rei kể bằng những tiếng nấc nghe đến xót lòng.


Tôi đập thẳng tay xuống bàn suýt làm đổ cả ly nước.


"Thật quá đáng, sao cậu lại có thể thích loại người như tên Ka chứ? Có cần tớ cho hắn một bài học không?"


"Không cần đâu, mất công tớ phải doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat vào bệnh viện chăm nom cho cậu nữa." Rei phì cười, mí mắt vẫn óng ánh vài giọt nước.


Tôi cũng cười. Tôi chẳng giỏi đánh nhau lắm, chỉ muốn Rei vui thôi.


"Tớ muốn ăn bánh xốp bơ." Rei đề nghị.


"Chờ tớ chút."


Đây là dấu hiệu mà Rei sẽ xóa bỏ tên Ka ra khỏi đầu. Tôi chạy thật nhanh tới tiệm bánh. Cảm giác vui mừng nhen nhúm trong từng bước chân tôi. Cầm hộp bánh, tôi thủ sẵn lời yêu thương xót trên khóe môi.


Không cần phải đợi lâu đâu, khi cơn mưa xuân bắt đầu rơi đầy phố. Và mùi vị của mưa cũng giống như mùi của bánh phớt lờ cho tình yêu...

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

truyen sex - niềm tin nơi anh

...Rồi tất cả sẽ qua hết, đồng cân cần mình có niềm tin phải không em?...


day la noi dung footer


Ai cũng bảo tôi lấy anh chỉ vì tiền, bởi chưng cái gia bản ba mẹ anh đang sở hữu là rất lớn. Khối tài sản mà biết bao nhiêu người nằm mơ ước, rằng có ai lại điên doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat mà đâm đầu vào một người đang bị bệnh rất nặng và đã tàn truất phế nếu không bởi vì trang mục mục tiêu chỉ bạc.


Họ coi thường bỉ tôi ra mặt, đặc biệt là những người gia tộc hàng, bầu bạn thân thích của tôi trước đây, tất cả bọn gia tộc đều cười nhạo tôi mỗi lần gặp mặt. Ba mẹ, anh chị tôi thì gần như từ mặt tôi không phải bởi ghét tôi mà do họ xấu hổ.


Anh là con trai duy nhất của một gia đình bề thế, tuy sống sung sướng từ bé nhưng anh chẳng có một ngày hạnh phúc, bố mẹ anh đồng cân biết công việc bỏ mặc anh cho bà vú nuôi, anh chẳng thèm học hành gì, tiền lo ăn chơi theo đám bạn xấu lợi dụng anh, tuổi trẻ của anh trượt dài trong sự ăn chơi, sa đọa. Cha mẹ anh thì đều ngoại tình, anh biết cho nên càng khinh bỉ chính thị gia đình của mình.


Tôi là một cô con gái út của một gia đình có 3 anh chị em, gia đạo nhà tôi cũng không nghèo khó mà còn có phần dư dả. Tôi được ông trời ban cho một ngoại hình khá bắt mắt, đường công danh cũng không thua kém ai. Trước khi đến với anh, tôi doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat có quy hàng trăm vệ tinh vây quanh. Ngày tôi cưới anh, những người đã từng đeo đuổi tôi đều cười coi nhẹ bỉ và bảo tôi " hâm ". Ba tôi vì hổ thẹn với bầu bạn và họ hàng thành ra đã không hiện diện ở đó, chỉ có mẹ tôi đến dự với khuôn mặt buồn bã. Bà đã khóc khi tôi lên xe về nhà chồng, những giọt nước mắt của sự nuối tiếc và băn khoăn về hạnh phúc cả thế hệ của đứa con gái út mà vốn dĩ bà hết mực tự hào. Giây phút ấy làm tim tôi như thắt lại, nhưng sau một thông thoáng xao lòng, tôi tự nhủ rằng mình sẽ hạnh phục với con đường mà mình chọn.


Tôi gặp anh khi chúng tôi đều bị tai nạn giao thông, tôi bị gãy tay và chấn thương xót phần mềm ở đầu nên phải theo dõi ở Khoa Thần kinh. Còn anh vào phòng cấp cứu với cái đầu be bét máu, họ nói anh bị chấn thương sọ não nặng, chỉ có 10% khả năng sống, mà nếu có sống thì cũng tàn phế.


Nếu không vì chưng anh chẳng có ai ở bên lúc ấy ngoại trừ những người " bạn sống chết " đã đưa anh vào rồi quăng quật anh ở đấy, may cho anh là vị bác sĩ là người quen của ba mẹ anh nên đã ký đảm bảo để anh vào phẫu thuật. Tôi thì khác, có ba mẹ, anh chị và hàng tá vệ tinh đến lo âu cho tôi.


Anh nằm đấy, mộng mị man sau ca phẫu thuật não, nhìn anh lúc ấy thực sự rất đáng thương.Bác sĩ bảo rằng cần phải theo dõi dầu ca mổ khá thành công. Mãi đến hai ba ngày sau, khi tôi chuẩn bị chuyển sang phòng khác thì ba mẹ anh mới vào. Họ vừa đi du lịch về, nghe tin vội chạy vào, rối rít hỏi thăm bác sĩ, bà mẹ thì lu loa lên rằng: " tôi chỉ có đứa con này", ông cha nội thì chửi đổng: " ăn chơi cho lắm vào, chả tích sự gì".Chỉ có một người đàn bà lớn tuổi mà tôi nghĩ là bà của anh ( sau này tôi mới biết là bà vú nuôi ) là im lặng quan sát và cầm tay anh mà khóc. Nhìn cảnh ấy, trong lòng tôi có chút thương xót hại anh. Và rồi hằng ngày tôi lén xuống xem anh như thế nào, rất khó để diễn tả được lý bởi tôi lại quan tâm đến người mà tôi không hề quen biết, tôi tiền biết là có một cảm giác gì đó rất mộng hồ trong tôi. Tôi bạo phổi bước đến bên giường anh, trước mặt tôi là một thanh niên rất bảnh bao mặc dù đầu anh chíu chít sẹo, và một bên mặt bị chà xát nặng nề. Lúc ấy anh vẫn tiền có một mình với bà vú nuôi. Bà vú tưởng tôi là bạn anh liền tâm can rằng:


- Thằng bé dễ thương lắm cháu ạ, nó chưa bao giờ coi bà là người giúp việc cả, tại cha mẹ nó không quan hoài thành thử nó mới thế này đấy. Bà xem nó như cháu bà, cháu thấy đấy, giờ này mà bố mẹ nó thì chả thấy đâu, thật là...


Bà bỏ lửng câu nói rồi sập sùi khóc, bất đồ khóe mi tôi cay cay, đó là sự xót thương hại chăng? Rồi bà vú nhờ tôi trông chừng anh để bà đi gặp bác sĩ, tôi đồng ý ngay.


Những ngày tiếp theo cũng đồng cân có bà vú và tôi chốc chốc ghé thăm, rồi anh đã tỉnh nhưng vẫn phải thở máy. Cho đến một hôm:


- Cô là ai? Sao cô ngồi đây? Bà vú đâu?


Đang đọc sách đột nhiên nghe tiếng nói, giật thột nhìn lại thấy anh đang nhìn tôi chăm chăm, ánh mắt khó chịu:


- Sao không trả lời tôi? Cô là ai?


- Tôi nằm cùng phòng với anh trước đây, vì có việc thành thử bà vú nhờ tôi coi chừng anh. – Tôi trả lời.


Vì vẫn còn xơi nên anh thôi không hỏi nữa, chỉ có ánh mắt buồn rầu, mỏi mệt quan sát xung quanh, có lẽ anh đang tìm ba mẹ mình. Không biết tôi nghĩ gì mà trong suốt quãng thời gian ấy, tôi vẫn thường đến với anh, ngay cả khi đã xuất viện về nhà, tôi vẫn lo âu liệu rằng anh khỏe hay chưa? Anh ở viện suốt 2 tháng trời, chúng tôi đã thân nhau hơn, tôi còn mua hoa vào để bớt đi không khí của phòng bệnh. Chúng tôi càng chuyện trò càng thấy thích thú do rất hợp nhau. Anh ra viện với rất nhiều di chứng, anh đã sững sờ khi biết mình sẽ phải sống cả đời trên chiếc xe lăn, anh cắn chặt chịa môi đến tứa máu, còn bố mẹ anh thì đồng cân lo trách thầy thuốc vì sao để anh ra thế kia. Anh chỉ lặng im và rồi anh bật cười như điên dại, giọt nước mắt khẽ trào trên mặt anh. Tôi chỉ dám đứng nhìn anh từ xa cho đến khi anh lên xe về nhà.


Mãi lâu sau tôi mới nhắn tin hỏi thăm anh vì chưng sợ anh vẫn còn buồn, anh chẳng trả lời cho nên tôi cũng không có lý vì chưng gì để tiếp kiến tục. Thế rồi một ngày, anh gọi cho tôi và nói mình muốn tâm sự. Tôi vui lắm, cái cảm giác như nhân tình xa lâu ngày gặp lại. Tôi mặc thật xinh và điểm trang nhẹ nhàng, khấp khởi đến chỗ hẹn với tâm trạng bồi hồi:


- Anh đã khỏe hẳn chưa ạ? Em thấy sắc mặt anh tốt hơn rồi đó. Anh phải cố lên nhé. – Tôi hỏi một hơi khi vừa ngồi xuống ghế


- Từ từ đã nào, em uống gì nhé? Anh mỉm cười hỏi tôi.


Cứ như thế chúng tao thường xuyên gặp nhau, khi thì ở công viên, khi thì quán cà phê, khi thì ở hiệu sách...Anh rất thích đọc sách, tuy rằng điều động này không hẳn là tốt bởi vì anh còn đang bị đau đầu. Tôi tặng anh cuốn sách về lòng gan dạ và nghị lực sống mà tôi cho rằng rất hợp với anh lúc này. Và rồi tôi nhận ra rằng mình đã yêu anh từ lúc nào, không gặp anh một ngày tôi cảm thấy nhớ nhung, day dứt. Một ngày không tin tức đối với tôi thật rất tội sở. Tôi mạnh dạn hẹn anh ra ngoài và lấy hết anh dũng ngỏ lời yêu anh, điều mà trước đây tôi chưa từng làm đối với ai. Anh kinh ngạc khi nghe tôi nói và quay xe đi ngay, bỏ mặc tôi ngồi tắt nghỉ trân ở đó. Tôi sợ mình đã quá vội vã thành ra nhắn tin xin lỗi anh, anh vẫn im lặng. Mấy ngày sau anh hẹn tôi ra chỗ cũ:


- Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Em đừng xót thương hại anh. Em hãy nghĩ cho em ấy. Anh không thể đem lại hạnh phúc cho em như một thằng đàn ông phẩm bình thường. Đừng dại dột lãng phí tổn thời kì bởi anh. Em là một cô gái mà bao chàng trai đều mong ước, vì sao lại chọn anh? Anh đồng cân là phế truất nhân.


- Em muốn chăm sóc cho anh cả đời này, anh có những điều động mà những người khác không có, điều động quan trọng là anh có yêu em không?


- Anh ...anh có, nhưng...ba mẹ em kiên cố sẽ không chấp nhận đâu, ai lại muốn con gái mình yêu người như anh. Rồi em sẽ khổ sở, và sẽ nhanh chóng chán anh, như thế thì anh đau lắm.


Tôi ôm anh thật chặt cắt ngang lời anh nói, tôi cũng không cần biết mình sẽ ra sao, chỉ biết rằng mình đang yêu và đang hạnh phúc. Bàn tay anh run run vòng qua người tôi và siết nhẹ. Chúng tôi cứ hạnh phúc như thế bất chấp mọi lời phản nghịch đối của gia đình tôi. Ba mẹ tôi bất lực bởi vì con gái quá cương quyết, họ tuyên cha rằng tôi sẽ tự chịu bổn phận về quyết định của mình.


Sau khi cưới nhau, tôi với anh ở chung với gia đình anh, tuy rất xót thương tôi nhưng mặc cảm trong anh rất lớn. Anh không muốn là gánh nặng cho tôi thành ra cố gắng tự mình làm những công việc cá nhân. Anh ít khi đi chung với tôi đến các bữa tiệc mê hoặc hội hè. Có lần khi đến nhà tôi dự đám giỗ, anh bị một người gia tộc hàng của tôi nói khích, chê bai anh đủ điều. Vậy là anh lại càng tự ti hơn. Tôi thường xuyên khích lệ anh rằng anh không vô dụng như anh nghĩ, rằng tiền có anh mới làm tôi hạnh phúc. Tôi càng quan tâm thì anh càng trốn tránh, có vẻ như sự quan hoài ấy tiền làm anh thêm tự ti. Có những lúc tôi cảm thấy mỏi mệt vô cùng nhưng lại phấn chấn ngay bởi tôi rất yêu anh. Cứ như thế tôi luôn cố gắng giúp anh văn bằng hành động chứ không phải lời nói.


Một ngày mùa đông, trời ơi lạnh như cắt, trên đường đi làm về, tôi cảm thấy như mình không còn chút sức lực, tôi đi như người mất hồn, rồi trời đất quay cuồng, tôi ngã xuống bất tỉnh.


Khi tỉnh dậy tôi thấy anh đang cầm tay tôi, nước mắt lăn dài trên má, anh rối rít:


- Anh xin lỗi, anh xin lỗi, em tha lỗi cho anh nhé, anh sẽ không như thế nữa. Anh sẽ cố gắng để lo cho em và con của chúng ta.


- Con ư? Em có con rồi sao? - Tôi thều thào.


- Đúng vậy, anh là một người chồng tồi, ngay cả vợ mình đang mang thai mà cũng chẳng hay biết, anh thật đáng tắt nghỉ mà, em lo lắng cho anh mà anh cư xử với em chẳng ra gì, em tha thứ cho anh nhé?


- Ai ở vị trí của anh cũng sẽ như vậy mà, em biết chồng em là một người cứng rắn, anh và em sẽ cùng nhau vượt qua anh nhé.


Anh thay đổi nhiều từ sau lần đó, anh khuyên tôi nghỉ việc để lo cho em bé, anh tiếp kiến thô tục đợt tập đấu vật lý trị liệu chừng đang dở dang, không còn sự tự tí ti mặc cảm ngày nào. Giờ đây anh là một người đàn ông của gia đình. Có lúc tôi thấy anh cầm những món đồ sơ sinh trên tay và cười một mình, khi thì say sưa nghiên cứu về cách chăm chút mẹ và bé trên mạng.


Ngày tôi sinh, anh chóng vánh thu dọn xống áo đã chuẩn bị sẵn và đưa tôi vào viện, nhìn tôi đớn đau anh hết sức lo âu nhưng lại không thể dìu tôi như danh thiếp ông chồng khác, mẹ tôi và mẹ chồng thay phiên nhau dìu tôi, cả cha tôi và bố chồng tôi đều có mặt, tuy đang rất đau nhưng thấy thế tôi vui mừng rớt nước mắt. Anh xin bác sĩ cho anh vào cùng tôi lúc vượt cạn. Anh doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat nắm chặt chẽ tay tôi, ánh mắt thay lời động viên, giây phút khó khăn nhất rồi cũng qua, tôi thở phào hạnh phúc khi nghe thấy tiếng con khóc, tôi đã làm mẹ, tôi đã đâm ra con cho anh. Bác sĩ trao em bé cho anh, anh ôm một cách thành thạo. Anh vịn tay lên giường và từ từ đứng dậy, bước đến bên tôi:


- Em quả là hạnh phúc và là mạng sống của cuộc đời anh, em nói rất đúng, rồi bít tất cả sẽ qua hết, tiền cần mình có niềm tin phải không em?


Hân Kute

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

truyen sex - Nhớ, quên và yêu thương xót xa mờ

- Còn gì mà nhớ nữa hả mày? Thôi quên đi - Hân, con nhỏ bạn thân, với cái giọng cay nghiệt như đang chì chiết. Tôi khó chịu nhưng không giận, đồng cân thấy buồn.


Chia tay không buồn sao được, hai năm chấm dứt chỉ bằng một lời nói.


day la noi dung footer


Tôi muốn xóa dần mọi rợ thứ can hệ tới Quân - người mà tiền mới hôm qua còn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat là nhân tình của tôi. Người mà mới hôm qua thôi, tôi còn đặt cả niềm tin của mình và những dự định tốt đẹp. Nhưng bữa nay người lại là kẻ phản nghịch bội tôi, vai diễn của Quân bị lật tẩy và vở diễn dài kết thúc. Tôi- kẻ vạch mặt vai diễn xấu xí của Quân trong ái tình của chính mình- chiến thắng trong ê chề:. Thất vọng. Hụt hẫng. Nước mắt. Còn Quân, thất bại liệt trong sự áp điệu thoát và bình thản. Hai thái cực này dường như quá sức chịu đựng với một đứa con gái mạnh mẽ và hiếu thắng như tôi. Và tôi chọn con đường chạy chốn theo cách của riêng mình: chúi đầu vào những gì trước đây Quân không thích tôi làm, vẽ vời, giao hội đám bạn thân khi rảnh rỗi, những thằn lằn quan hệ xã hội... Tôi muốn cho quân thấy tôi vẫn ổn sau tất cả những gì Quân đã đối xử với tôi. Tôi muốn cho Quân thấy tôi còn có nhiều thứ đáng để quan tâm hơn một kẻ chỉ biết nói láo và thứ tình yêu giả tạo của Quân tặng tôi ngày hôm qua.


Chúng tôi tạm biệt chừng như quá sòng phẳng thì phải. Chỉ cần một lời nói, những thú nhận và rồi sự im lặng. Không khí trong quán cafe quen nặng nề chưa từng có. Bên ngoài những cơn mưa đầu mùa đang bắt đầu cho một sự kết thúc. Tôi còn yêu quân nhưng lòng tự ái không cho doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat phép tôi nhún nhường nhường và cam chịu. Tôi chấp nhận sự ra đi của Quân.


Tất cả mọi thứ được tôi xếp gọn vào một cái thùng giấy. Những con gấu teddy to nhỏ, những bó huê hồng đã khô, những tấm thiệp, những tấm hình, vớ cả những gì thuộc về chúng tao ngày bữa qua tưởng như là tồn tại mãi thì bữa nay nó vô giá mà trị. Giống như thứ ái tình của Quân. Tôi không đem trả Quân như những kẻ tạm biệt hay làm. Tôi giữ lại man di thứ như cách để nhắc nhở mình về những chuyện vừa qua.


......


- Mày với Quân giờ có chuyện trò bình phẩm thường lại chưa? Uyên hỏi với giọng có vẻ rụt rè.


- Chưa!


- Bao lâu rồi? Uyên vẫn cố hỏi.


- Một tháng. Từ khi chia tay! Tôi đáp.


- Mày không còn quan hoài gì tới Quân à?


- Vẫn. Thỉnh thoảng lên facebook xem có gì vui không. Rồi thoát!- Tôi vơ đống sách vở còn đang bừa bộn trên bàn nhét vào chiếc balô và không nhìn Uyên. Tôi biết nó đang nhìn tôi. Cố giữ cho ánh mắt thật bình phẩm thường, tôi nhìn thẳng vào mắt Uyên: Mày thấy đấy, tao vẫn khỏe, vẫn đến lớp mỗi ngày và lên thư viện như trước. Với tao mọi thứ đang rất bình phẩm thường. Thôi về đi thư viện sắp đóng cửa rồi.- Tôi đẩy chiếc ghế đứng dậy toan bước đi thật nhanh nhưng Uyên đã kịp kéo tay tôi lại:


- Mày vẫn còn yêu Quân – Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi.


- Thì sao? Còn yêu thì có đổi thay được gì không? Chia tay là hết. Hết yêu. Hết hờn giận trách móc. Hết lừa dối. Tôi nhìn chằm chặp vào mắt Uyên- mày với Hân là bạn thân của tao nhưng vì sao tụi mày cũng không muốn để tao yên. Tao nói ổn là ổn. Yêu rồi cũng có trạng thái quên. Tao về trước đây! Nói rồi tôi bỏ đi trước, Uyên tiền đứng nhìn theo. Ơn trời ơi là nó đã không chạy tới và nhìn thẳng vào mắt tôi một lần nữa. Vì tôi đang khóc. Chẳng hiểu sao nước mắt cứ rơi. Tôi vẫn chưa trạng thái để lòng mình thanh thản. Tôi muốn chạy ngay đến trước mặt Quân và hét lên rằng: Phải, tôi không xinh như ai kia, cũng chẳng tài cán gì. Nhưng vì sao lúc đầu lại chọn tôi? Tại sao lại đem tôi ra làm trò đùa? Bây giờ thì đã bằng lòng chưa? Hai năm với tôi rất dài, có biết không? Bây giờ người đó trở về rồi đấy. Hóa ra tôi lại là kẻ phá bĩnh tình yêu của hai người. Tôi chịu đựng đủ rồi. Biến ngay ra khỏi tâm trí tôi!


Hơn một năm sau...


Du cứ lặng lẽ đi bên cạnh tôi, chẳng nói gì. Đến nay cũng được hơn năm tôi tạm biệt Quân, à không, phải nói là chúng tao chia tay nhau. Tôi quyết định nhận lời yêu Du, người hơn tôi 4 tuổi, người đã bằng lòng một tình yêu không vẹn toàn nơi tôi. Chúng tôi quen nhau từ những buổi hội tụ của nhóm tự nguyện đại học. Tôi và Du có những nỗi đau như nhau. Chúng tôi đồng cảm. Chỉ có điều tình yêu của Du vẹn toàn hơn của tôi, ít nhất là người con gái của Du cũng đã mang tình yêu đầu tinh khôi ấy bên mình mãi mãi. Một ái tình của tuổi 19, mãi mãi tiền là 19 thôi...


- Chị ấy bao lăm tuổi rồi anh? Tôi hỏi anh khi chúng tao có buổi café một chiều mưa.


- 19- Anh đáp cụt lủn, lặng lẽ nhấp ngụm café đen. Tôi chưa từng thấy ánh mắt anh buồn như thế.


- Nhưng hai người bằng tuổi cơ mà.


- Ừ, bằng tuổi... nhưng cô ấy vẫn sẽ mãi tiền 19 thôi.- anh nhìn thẳng vào mắt tôi- kẻ đang cố tình khoét sâu hơn vào nỗi đau giấu kín của anh. Tôi im lặng, hít thật sâu cái hương cafe đang nóng trên tay. Hình như tôi đã hiểu ra tất cả. Tôi thấy mình có lỗi nhưng lại chẳng thể mở lời xin lỗi, thế rồi tôi cứ xu xuê cho mình để không phải nói lời xin lỗi ấy. Tôi cứ trằm mãi rồi quên béng đi lúc nào không hay. Chúng tôi đã bắt đầu cho một ái tình mới như thế, bắt đầu cho một nỗi nhớ chưa dứt trong lòng mỗi người. Chúng tôi yêu nhau như...những người bạn.


Kể từ khi nhận lời yêu Du, trong lòng tôi không còn buồn và nghĩ nhiều về Quân nữa. Tôi cũng ôi thôi nghe những bài hát buồn, tôi đã bắt đầu nói nhiều hơn khi đi bên Du. Anh cho tôi một cảm giác thân quen, phải đi nữa vì chúng tao đã trải hết lòng mình chẳng giấu giếm giếm những ký ức đã qua cho nên chúng tôi coi nhau như bạn thân hơn là trong vai trò của những kẻ đang yêu nhau. Tôi đã ngồi lặng quy hàng giờ để lắng tai anh nói về ái tình đầu của mình. Một mối tình ngây ngô, vụng về của những tháng niên học đâm cho đến khi lên tới tuyệt học. Nó đẹp nhưng không trọn vẹn. Người con gái anh yêu đã chọn cái tắt thở để giải thoát mình khỏi những cuộc bào chữa vã và ê chề của một gia đình không hạnh phúc của ba mẹ. Sự ra đi của chị làm anh cảm thấy suy sụp. Chính anh đã không bên cạnh để thấu hiểu người mình yêu trng những lúc khó khăn nhất. Chị đi trong im lặng, anh nói chị còn nợ anh một lời chia tay. Và anh cứ chờ... cho đến khi chúng tao gặp nhau, tìm thấy nơi nhau những đồng điệu, bên nhau như những người bạn thân.


Chuyện tình cảm của chúng tao trôi đi nhẹ nhàng. Nhiều lúc tôi cảm thấy nhẹ nhàng tới mức nặng nề khó tả. Cái cảm giác đó cứ nặng dần lên từng ngày. Tôi nhận ra rằng trong mỗi chúng tao vẫn chưa rũ sạch những mảng bụi ký mỏ ác về người cũ. Từng ngày, những mảng bụi tưởng như đã rơi vãi bớt thì nay lại thấy nó càng ngày càng bám sâu hơn vào cuộc sống của chúng tôi. Chúng tôi hay dành mỗi tối thứ bảy để đến quán café quen, để từ khung cửa sổ trên cao này chúng tôi có trạng thái ngắm xuống một góc thành thị ồn ã. Tôi và Du vẫn cùng nhau lang thang khắp danh thiếp con phố đông đúc mỗi khi phố bắt đấu sáng đèn, có lúc chúng tao chẳng nói gì với nhau, chỉ đi cho nỗi cô đơn lạc lõng trong lòng hòa vào dòng xe cộ nhốn nháo để che giấu đi những lỗ hổng trong lòng mà không nói ra thành lời ấy. Có lẽ cả hai đang tự cảm nhận ái tình này có thật sự là ái tình hay đồng cân là sự đồng cảm của những kẻ... đã từng yêu?


Dạo thời gian này tôi và Du ít nhắn tin hay gọi điện cho nhau hẳn. Dường như tôi cũng chẳng bận tâm lắm về điều ấy. Đây là trên dưới lặng mà cả hai chúng tao có nhẽ đều đang cần.


Đã hai tuần rồi chúng tao chưa gặp nhau. Thành phố này có lớn đến nỗi chúng tôi chẳng thể dành 30 phút để gặp nhau đâu hay cả hai đều không muốn? Hai tuần, chúng tôi chỉ gửi cho nhau một đôi tin nhắn, đôi ba câu đàm thoại ngắn ngủi như thể đồng cân để nhắc nhở sự tồn tại của nhau mê hoặc như để kiểm tra xem điện thoại có còn hoạt động hay không. Trong giọng nói cũng có chút mệt mỏi và gượng gạo. Hôm nay đã là ngày thứ ba liên tiếp trong hai tuần đó tôi không nhắn tin trả lời những sms của Du. Du vẫn nhắn tin đến hỏi tôi vì sao không bắt máy, không trả lời tin nhắn. Tôi vẫn im lặng. Các sms có vẻ đến dập dồn hơn, những cuộc gọi nhỡ trong máy cũng nhiều hơn. Tôi cứ mặc cho đoạn nhạc chuông nhảy múa trong đầu hòa lẫn với những bản nhạc không lời đang phát ra từ cái notebook trên bàn. Tôi gục dài trên mặt bàn, nhìn ra của sổ. Những đám mây trắng đang ôm tọn lấy mặt trời, ly cafe sữa thơm phảng phất trong phòng, tôi nhớ không khí của quán café quen cũ kỹ, tôi nhớ mùi thơm ngào ngạt, ấm nóng của ly café đen trên tay Du. Và tôi cũng đang nhớ Du. Một nỗi nhớ mà có nhẽ đã lâu lắm rồi giờ tôi mới có trạng thái gọi lại đúng tên. Tôi muốn được nhìn thấy Du, ngay lúc này.


Cuộc gọi nhỡ cuối cùng của Du đã cách đây hơn nửa tiếng. Chiếc phôn của tôi nằm im lìm trên góc bàn, chốc chốc lại sáng lên nhấp nháy báo có những cuộc gọi nhỡ. Tôi mặc xác chẳng buồn mở máy. Có lẽ Du cũng chán cái sự lặng im của tôi và không thèm gọi nữa. Giờ anh còn đang bận hàng đống việc ở văn phòng, một con nhỏ như tôi có phải thành ra bỏ xó hơn không? 9h hơn mà trời đất ơi gay gắt nắng, cái nắng cáu kỉnh ngoài ô cửa như đang nhìn vào sự mỏi mệt và trông đợi của tôi. Tôi nhận ra mình đang nhớ Du.... Rồi tiếng gõ cửa lôi tôi ra khỏi những suy nghĩ


- Như có trong phòng không? Mở cửa ra- là tiếng của Du. Nhưng tôi vẫn im lặng, tiếng gõ cửa vẫn vang lên. Tôi phải biết nói gì về những ngày qua đây? Phải giải thích làm sao cho sự im lặng của mình? Tôi sợ Du sẽ nổi xung khi nhìn thấy tôi. Nhưng rồi tôi cũng quyết định mở cửa. Du bước vào phòng, anh để cái cặp tài liệu chừng trên bàn, nhìn vào chiếc phôn vẫn đang sáng lên từng hồi. Du nhìn tôi khó hiểu:


- Tại sao lại không bắt máy của anh?


Tôi im lặng. Du vẫn nhìn tôi. Tôi bất đồ vòng tay ôm lấy Du, áp mặt vào ngực anh im lặng. Tôi nghe tim mình đã yên bình, nó đã lấy lại nhịp đập đồng điệu với nhịp đập nơi lồng ngực Du. Tôi biết những giọt nước mắt lúc này à hiện thân rõ ràng nhất của sự phẩm bình yên và hạnh phúc.


- Em sao thế? Những ngày qua em làm anh lo quá.- Giọng Du vẫn ấm và trầm càng làm cho cái tôi bé nhỏ yếu đuối muốn núp thật lâu vào anh. Hai tuần, đủ để tôi nhận ra sự có mặt của Du trong cuộc sống của tôi quan trọng nhường nào, mặc dù trước đó sự có mặt ấy bị lẫn vào những mảng ký ức cũ kỹ. Du, lúc này không còn hỏi gì nữa, anh cứ để tôi dựa vào và lặng im như thế. Trưởng thành và an toàn là thứ cảm giác Du tạo thành ra ở nơidoc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat  tôi.... Bản nhạc không lời vẫn đều đều phát ra, chân thật, sâu sắc. Giống như ái tình của Du lúc này, The moment của Kenny G làm những nỗi sợ hãi về sự vỡ lở của tình yêu trong tôi biến mất, còn nỗi nhớ Du thì như sực nức nở lên. Tôi biết khoảnh khắc này chính thị là khoảnh khắc tôi muốn tìm lại trong suốt những ngày qua... Tôi yêu Du.


...........


Trong tình yêu, có những thứ cũ kỹ phải được xóa đi để những điều mới mẻ hơn đến. Tình yêu chân chính cũng cần những trên dưới lặng, lúc ấy chính thị là lúc mỗi người nhìn lại quá vãng lần cuối để rồi rũ sạch những vướng bận không đáng. Tình yêu cũng cần những giọt nước mắt, để gột sạch những bụi buồn. Và ái tình cũng giống như bản nhạc không lời phẩm bình yên, sâu lắng và đồng cân cần một thứ độc nhất nơi người nghe đó là lắng nghe. Hôm nay hết rồi những vướng bận của hôm qua.