Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

truyen sex - Ngày ta lạc mất nhau

Không phải ai đến cũng là để ở lại!

Chỉ sợ ta không nhận ra người tương xứng đáng để ở lại mà thôi!

Người ta có nhau thì khó, chứ lạc mất nhau thì quá dễ dàng...


Nó – một cô gái sinh ra trên một vùng quê còn lắm nỗi nghèo nàn. Nó là đứa con độc nhất trong doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat gia đình thành thử từ nhỏ đã phải chịu sự cai quản khắc nghiệt từ ba mẹ. Nó chưa bao giờ được rong chơi cùng đám bạn hữu đồng lứa trên các ngỏ phố. Nó chưa bao giờ được ra ngoài sau 7 giờ đêm mà không có người nhà đi cùng. Thời gian của nó trôi qua chỉ có thể tóm cổ gọn trong 3 từ "Học – Ăn – Ngủ” . Thế nhưng nó chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán, chưa bao giờ vượt khỏi khuôn phép của ba mẹ đặt ra. Từ nhỏ nó đã là một đứa bé ngoan trong mắt man di người, lớn lên thì nó được khen ngợi là một đứa biết suy nghĩ. À mà nói đúng hơn thì nó giống một con mọt sách thì đúng hơn.

 

17 tuổi, cái tuổi mà con gái bắt đầu biết e ấp, mắc cỡ thùng; biết điểm trang làm duyên. 17 tuổi, cái tuổi mà bạn bầy nó ai cũng anh này, chàng kia. Cơ mà nó vẫn vậy, suốt ngày tiền chúi mũi vào trang sách, quyển vở. Nhiều lúc bạn bè quan tâm, đòi mai mối cho nó một thạch sùng tình thì nó lại lắc đầu mỉm cười lảng sang chuyện khác. Cứ thế, mọi người nhìn nó như một hoá đánh vật lạ, lắm lúc lại hỏi "Mục mục tiêu nó đến Trái Đất này làm gì?”.

 

Nó không phải không muốn có được những thứ như bạn bè. Nó cũng là con gái mà, cũng biết mộng nằm mê viễn vong. Nào là bạch mã hoàng tử, nào là người trong mộng... Nhưng nó biết được, tương lai của nó vẫn là phía trước. Nó không cho phép mình dừng lại, không cho phép mình xao lãng chuyện học hành. Và càng không cho phép những dự định vừa mới chớm nở đã bị vụt tắt vì những thứ không quan trọng.

 

18 tuổi, nó nhận được giấy báo nhập học vào ngôi trường mà nó chiêm bao ước, vào cái ngành mà nó đặt hy vọng. Bao công sức 12 năm trời ơi của nó xem như đạt được thành công mĩ mãn. Nó đã làm cho ba mẹ mình hãnh diện với người xung quanh, làm cho bạn bầy cũng phải ganh ghẻ với con mọt sách ngày nào.

 

Ngày nó hành trang lên Sài thành học, mẹ nó vẫn nỗ lực dặn đi dặn lại bài học nằm lòng trước đó. "Con lên đó lo mà cố gắng học hành, đừng có yêu đương mà lỡ tương lai.” Nó vâng dạ gật đầu với mẹ, dù cho mẹ nó không dặn đi chăng nữa nữa thì nó tự khắc tự biết điều này. Những thứ nó ấp ủ bây chừ tiền là mới bắt đầu mà thôi, yêu đương nhăng nhít nó chẳng thèm quan tâm. Với lại nó từng chứng kiến cảnh bạn hữu mình phải đau khổ vì một người xa lạ. Nó không muốn mình lập lại hoàn cảnh đó. Và với nó, con giai là một thực thể để ngắm chứ không phải để yêu.

 

Nói như vậy không có tức là nó có vấn đề về tâm hoá lí. Nó có trạng thái khẳng định nó hoàn toàn là một đứa con gái bình phẩm thường. Nó vẫn mơ trai đẹp đấy thôi, vẫn hét như cuồng điên khi thấy hot boy nào đó đi ngang qua. Chỉ là nó cảm thấy mấy tên đó giống đánh vật trang hoàng hơn. Đại loại như là "Hàng dễ vỡ xin quý khách vui lòng nhẹ tay”. Mà đã là hàng phục dễ vỡ ôi thôi thì tốt nhất không thành thử chạm vào kẻo mang họa vào thân.

 

Ngày nó bắt đầu đi học, với tâm tính ngổ ngáo của mình, nó nhanh chóng lọt vào mắt xanh của mọi rợ người. Nó nhiệt thành tham dự phục dịch hết các hoạt động, trở thành khuân mặt tuyệt vời diện của cả tập thể. Rồi được mọi người tình mến, những vệ tinh bắt đầu xuất hiện xung quanh nó. Con nhím sẽ bắt đầu xù lông khi cảm thấy nguy hiểm và nó cũng thế. Dù chưa yêu ai bao giờ nhưng cảm quan thứ 6 của con gái trong nó vẫn hoạt động rất điều đặn.

 

Nó cố tỏ ra mình là một người con gái thực dụng. À mà nói đúng hơn thì nó rất doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat thực dụng, hơn cả những gì mà người ta trông thấy được. Bởi nó từng quan niệm rằng "Cái gì không mua được văn bằng đồng cân thì sẽ mua được văn bằng rất nhiều tiền”. Từ đó có trạng thái suy ra, nó yêu đồng cân hơn vớ cả và nó không ngại để mọi người biết được điều động đó. 


Nó không quan tâm người ta nghĩ gì về nó, cũng chẳng quan hoài họ có còn tình cảm với nó hay không. Bởi nó đã đạt được trang mục đích của mình, không phải một mà những hai đấy nhé. Thứ nhất, nó có trạng thái khiến vệ tinh xung quanh nó chán nản mà tự động rút lui. Thứ hai, nó có trạng thái tiếp kiến thô tục chuyên chú vào con đường học thức và kiếm đồng cân mà không bị những điều động kiện xung quanh tác động.

 

Thế nhưng người tính chất không bằng trời đất ơi tính, mà nó đã là con người thì chẳng cách nào cãi lại số phận trời. Thiên ca ca muốn nó rung động hỏi chăng nó có dám bào chữa lại không? Lần trước tiên trong đời nó biết đến cảm giác hồi hộp khi ở gần một người khác giới. Thể loại quy hàng dễ vỡ mà nó chẳng bao giờ dám đụng đến.

 

Hắn cũng là một sinh viên năm nhất như nó, cũng học cùng một trường với nó tiền có điều khác khoa mà thôi. Hắn không có gì là nổi bật, ngoài mặt thuộc tầm dễ nhìn, học vấn thì kha khá, dáng vóc thì nhỉn hơn nó một chút. Cái khiến nó ấn tượng về hắn chính là tài ăn nói có duyên. Ông bà ta nói "con gái yêu văn bằng tai”, điều này hoàn toàn ăn nhập với nó.

 

Cũng như nó, hắn là một người rất ư sôi nổi, nhiệt thành và có phần quậy hơi quá. Hắn làm bên hội đâm ra viên của khoa nên rất dễ dàng gây tạo thạch sùng quan hệ. Thế mà chẳng hiểu sao hắn lại đăng status tìm người để quen cơ chứ. Đấy cũng là cái cớ mà ông trời ơi gắng tình gắn kết nó và hắn lại. 


Lúc đầu comment nó cũng chẳng nghĩ gì nhiều, tiền thấy "Ừ thì vui vui, chọc chơi có tắt thở ai đâu mà lo”. Nhưng điều nó ngạc nhiên đó chính thị là sự thật lòng của hắn, mà đối với nó "Con trai thực bụng tuyệt vời chủng lâu lắm rồi”. Hắn chẳng những add friend với nó mà còn ngày ngày hỏi thăm, quan tâm nó nữa chứ. Bất kì status nào của nó đều có dấu ấn của hắn, chẳng sai vào đâu được.

 

Nó cũng chẳng nghĩ gì sâu xa, cứ nghĩ rằng mình có thêm người bạn biết chừng nào cũng hay. Mặc cho hắn quan tâm, nó dường như chẳng thèm để ý đến. Trả lời bâng quơ, nó đâu biết rằng sau mỗi lần như thế hắn lại ghi vào kí mỏ ác của nó một khoảng nhỏ. Nó càng không ngờ rằng chính những cái lặt vặt ấy đã khiến nó yêu hắn từ lúc nào chẳng hay. Giống như là "góp gió thành bão” hay "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” ấy mà.

 

Tết đến, nó rời phố nhộn nhịp ánh đèn trở về với mái ấm thân quen. Kể từ lúc đó, nó ít lên facebook hẳn đi, nhưng mỗi lần lên lại thấy tin nhắn hỏi han, thỉnh thoảng là tí chút quan hoài từ hắm. Lắm lúc nó bất bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười dịu dàng, xen lẫn chút ấm áp. Lắm lúc nó hốt nhiên nghĩ "Hắn về quê có vui không nhỉ?”, rồi lại muốn nhập học thật nhanh, lên phố để có trạng thái trò chuyện với hắn nhiều hơn.

 

Ngày nó trở lại học, hắn nhắn cho nó một đoạn tin nhắn đầy ẩn ý mà mỗi khi nhớ đến nó lại mỉm cười "Cậu có nhớ tớ không? Tớ thì ngày nào cũng nhớ cậu hết”. Rồi nó lại trả lời một cách vô tâm "Tớ không nhớ” để cho ai đó ngồi ngẩn ngơ buồn một mình. Mà quả thực nó cũng có hiểu ngụ ý ấy đâu, trước giờ nó toàn chỉ hiểu theo nghĩa đen mà thôi. Nên có đôi lúc nó cũng được gắn cái nhãn hiệu vô tâm ấy chứ.

 

Ngày nó đồng ý họp mặt hắn lần đầu tiên, có tên ngốc nhảy cà tửng lên bởi vui mừng. Có tên ngốc lặn lội đường xa đến rước nó nhưng ai ngờ lại đi lạc. Và có tên ngốc đặt hết mọi rợ hi vọng vào nó, vào tình cảm hắn dành cho nó. 


Kể từ ngày đó, hắn càng quan tâm nó nhiều hơn, lo lắng cho nó đủ điều động từ việc học hành đến dẫn giải trí. Đôi lúc nó tỏ ra cáu gắt nhưng hắn vẫn lặng im để mọi rợ chuyện lắng xuống. Nó ghét gò bó, hắn cho nó tự do. Nó ghét kiểm soát, hắn kiềm nén quan tâm. Nó cứ như cây kim giây, lúc nào cũng chạy trước để bắt hắn đuổi theo. Nhưng nó đâu biết rằng, đồng hồ cũng có lúc hết pin, mặc dầu kim giây có cố kỉnh nhấc cũng chẳng thể nào xoay được. Và tình cảm cũng có những khoảng lặng của nó, những trên dưới dừng và nhìn lại.

 

Nó ương bướng, tinh nghịch; nó tiểu thư, thích dỗi thích hờn và hết sức ghét những ai thất hứa. Hắn chẳng biết điều đó, và hắn đã phạm một sai trái nghiêm trọng khiến cho tình cảm vừa chớm nở đã lụi tàn. Hắn đã dự kiến rất nhiều, hắn sẽ đưa nó đến một nơi đẹp nhất Sài thành. Trong một ngày đẹp trời ơi hắn sẽ ngỏ lời với nó. Nhưng dự kiến đồng cân là dự định, mãi mãi chẳng thể nào thành hiện thực khi cả hai không cho nhau dịp tha thứ.

 

Nó hờn, hắn biết. Hắn hỏi, nó không trả lời. Im lặng là liều thuốc giết tắt thở tình cảm. Và nó cũng đang dần giết tắt nghỉ xúc cảm của mình. Hắn năn nỉ, hắn xin khuyết điểm nhưng nó cũng không thèm quan tâm. Cái tự trọng của nó quá cao, cao hơn cả tình cảm của nó lúc bấy giờ.

 

Hắn mỏi mệt nhưng không có nghĩa là hắn buông tay. Cố cố gắng níu giữ từng chút một, hắn mong nó có thể nói thẳng điều động mà nó đang giữ trong lòng. Hắn hi vọng nó san sớt cho hắn, để hắn biết hắn đã sai điểm nào. Đổi lại bít tất cả những gì hắn mong đợi vẫn là sư im lặng, thái độ nông cạn của nó.

 

Hắn buông, hắn tự nhủ hắn chưa bao giờ có được tình cảm của nó. Hắn buông bởi hắn chẳng có cách nào khiến nó thay đổi. Hắn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat buông vì chưng sự tư kỉ đáng sợ của nó. Hắn thực sự buông.

 

Và cũng đích thị lúc này, nó mới biết được thế nào là nỗi đau. Nỗi đau mà bấy nay nay hắn gánh chịu. Giờ nỗi đau ấy đang gặm nhấm trái tim nó. Vì sao ư? Vì nó yêu hắn, từ lúc nào mà nó chẳng hay. Nó muốn xin hắn tha thứ nhưng liệu có quá trễ không. Nó muốn bắt đầu lại man di thứ nhưng mọi rợ chuyện có dễ dàng như thế không. Câu trả lời nó là người biết rõ nhất.

 

Buông tay, nó và hắn như hai đường thẳng song song, tiền có trạng thái nhìn thấy nhau nhưng không bao giờ chạm được vào nhau. Yêu nhau là phải biết hi đâm bởi nhau, thông cảm cho nhau. Yêu là quên đi cái cá nhân, phải sống vì người mình yêu. Yêu là phải nói khi giận, phải chia sẻ khi buồn. Yêu nhưng đừng bởi một phút nông nổi mà buông tay nhau


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét