Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

truyen sex - Nhớ, quên và yêu thương xót xa mờ

- Còn gì mà nhớ nữa hả mày? Thôi quên đi - Hân, con nhỏ bạn thân, với cái giọng cay nghiệt như đang chì chiết. Tôi khó chịu nhưng không giận, đồng cân thấy buồn.


Chia tay không buồn sao được, hai năm chấm dứt chỉ bằng một lời nói.


day la noi dung footer


Tôi muốn xóa dần mọi rợ thứ can hệ tới Quân - người mà tiền mới hôm qua còn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat là nhân tình của tôi. Người mà mới hôm qua thôi, tôi còn đặt cả niềm tin của mình và những dự định tốt đẹp. Nhưng bữa nay người lại là kẻ phản nghịch bội tôi, vai diễn của Quân bị lật tẩy và vở diễn dài kết thúc. Tôi- kẻ vạch mặt vai diễn xấu xí của Quân trong ái tình của chính mình- chiến thắng trong ê chề:. Thất vọng. Hụt hẫng. Nước mắt. Còn Quân, thất bại liệt trong sự áp điệu thoát và bình thản. Hai thái cực này dường như quá sức chịu đựng với một đứa con gái mạnh mẽ và hiếu thắng như tôi. Và tôi chọn con đường chạy chốn theo cách của riêng mình: chúi đầu vào những gì trước đây Quân không thích tôi làm, vẽ vời, giao hội đám bạn thân khi rảnh rỗi, những thằn lằn quan hệ xã hội... Tôi muốn cho quân thấy tôi vẫn ổn sau tất cả những gì Quân đã đối xử với tôi. Tôi muốn cho Quân thấy tôi còn có nhiều thứ đáng để quan tâm hơn một kẻ chỉ biết nói láo và thứ tình yêu giả tạo của Quân tặng tôi ngày hôm qua.


Chúng tôi tạm biệt chừng như quá sòng phẳng thì phải. Chỉ cần một lời nói, những thú nhận và rồi sự im lặng. Không khí trong quán cafe quen nặng nề chưa từng có. Bên ngoài những cơn mưa đầu mùa đang bắt đầu cho một sự kết thúc. Tôi còn yêu quân nhưng lòng tự ái không cho doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat phép tôi nhún nhường nhường và cam chịu. Tôi chấp nhận sự ra đi của Quân.


Tất cả mọi thứ được tôi xếp gọn vào một cái thùng giấy. Những con gấu teddy to nhỏ, những bó huê hồng đã khô, những tấm thiệp, những tấm hình, vớ cả những gì thuộc về chúng tao ngày bữa qua tưởng như là tồn tại mãi thì bữa nay nó vô giá mà trị. Giống như thứ ái tình của Quân. Tôi không đem trả Quân như những kẻ tạm biệt hay làm. Tôi giữ lại man di thứ như cách để nhắc nhở mình về những chuyện vừa qua.


......


- Mày với Quân giờ có chuyện trò bình phẩm thường lại chưa? Uyên hỏi với giọng có vẻ rụt rè.


- Chưa!


- Bao lâu rồi? Uyên vẫn cố hỏi.


- Một tháng. Từ khi chia tay! Tôi đáp.


- Mày không còn quan hoài gì tới Quân à?


- Vẫn. Thỉnh thoảng lên facebook xem có gì vui không. Rồi thoát!- Tôi vơ đống sách vở còn đang bừa bộn trên bàn nhét vào chiếc balô và không nhìn Uyên. Tôi biết nó đang nhìn tôi. Cố giữ cho ánh mắt thật bình phẩm thường, tôi nhìn thẳng vào mắt Uyên: Mày thấy đấy, tao vẫn khỏe, vẫn đến lớp mỗi ngày và lên thư viện như trước. Với tao mọi thứ đang rất bình phẩm thường. Thôi về đi thư viện sắp đóng cửa rồi.- Tôi đẩy chiếc ghế đứng dậy toan bước đi thật nhanh nhưng Uyên đã kịp kéo tay tôi lại:


- Mày vẫn còn yêu Quân – Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi.


- Thì sao? Còn yêu thì có đổi thay được gì không? Chia tay là hết. Hết yêu. Hết hờn giận trách móc. Hết lừa dối. Tôi nhìn chằm chặp vào mắt Uyên- mày với Hân là bạn thân của tao nhưng vì sao tụi mày cũng không muốn để tao yên. Tao nói ổn là ổn. Yêu rồi cũng có trạng thái quên. Tao về trước đây! Nói rồi tôi bỏ đi trước, Uyên tiền đứng nhìn theo. Ơn trời ơi là nó đã không chạy tới và nhìn thẳng vào mắt tôi một lần nữa. Vì tôi đang khóc. Chẳng hiểu sao nước mắt cứ rơi. Tôi vẫn chưa trạng thái để lòng mình thanh thản. Tôi muốn chạy ngay đến trước mặt Quân và hét lên rằng: Phải, tôi không xinh như ai kia, cũng chẳng tài cán gì. Nhưng vì sao lúc đầu lại chọn tôi? Tại sao lại đem tôi ra làm trò đùa? Bây giờ thì đã bằng lòng chưa? Hai năm với tôi rất dài, có biết không? Bây giờ người đó trở về rồi đấy. Hóa ra tôi lại là kẻ phá bĩnh tình yêu của hai người. Tôi chịu đựng đủ rồi. Biến ngay ra khỏi tâm trí tôi!


Hơn một năm sau...


Du cứ lặng lẽ đi bên cạnh tôi, chẳng nói gì. Đến nay cũng được hơn năm tôi tạm biệt Quân, à không, phải nói là chúng tao chia tay nhau. Tôi quyết định nhận lời yêu Du, người hơn tôi 4 tuổi, người đã bằng lòng một tình yêu không vẹn toàn nơi tôi. Chúng tôi quen nhau từ những buổi hội tụ của nhóm tự nguyện đại học. Tôi và Du có những nỗi đau như nhau. Chúng tôi đồng cảm. Chỉ có điều tình yêu của Du vẹn toàn hơn của tôi, ít nhất là người con gái của Du cũng đã mang tình yêu đầu tinh khôi ấy bên mình mãi mãi. Một ái tình của tuổi 19, mãi mãi tiền là 19 thôi...


- Chị ấy bao lăm tuổi rồi anh? Tôi hỏi anh khi chúng tao có buổi café một chiều mưa.


- 19- Anh đáp cụt lủn, lặng lẽ nhấp ngụm café đen. Tôi chưa từng thấy ánh mắt anh buồn như thế.


- Nhưng hai người bằng tuổi cơ mà.


- Ừ, bằng tuổi... nhưng cô ấy vẫn sẽ mãi tiền 19 thôi.- anh nhìn thẳng vào mắt tôi- kẻ đang cố tình khoét sâu hơn vào nỗi đau giấu kín của anh. Tôi im lặng, hít thật sâu cái hương cafe đang nóng trên tay. Hình như tôi đã hiểu ra tất cả. Tôi thấy mình có lỗi nhưng lại chẳng thể mở lời xin lỗi, thế rồi tôi cứ xu xuê cho mình để không phải nói lời xin lỗi ấy. Tôi cứ trằm mãi rồi quên béng đi lúc nào không hay. Chúng tôi đã bắt đầu cho một ái tình mới như thế, bắt đầu cho một nỗi nhớ chưa dứt trong lòng mỗi người. Chúng tôi yêu nhau như...những người bạn.


Kể từ khi nhận lời yêu Du, trong lòng tôi không còn buồn và nghĩ nhiều về Quân nữa. Tôi cũng ôi thôi nghe những bài hát buồn, tôi đã bắt đầu nói nhiều hơn khi đi bên Du. Anh cho tôi một cảm giác thân quen, phải đi nữa vì chúng tao đã trải hết lòng mình chẳng giấu giếm giếm những ký ức đã qua cho nên chúng tôi coi nhau như bạn thân hơn là trong vai trò của những kẻ đang yêu nhau. Tôi đã ngồi lặng quy hàng giờ để lắng tai anh nói về ái tình đầu của mình. Một mối tình ngây ngô, vụng về của những tháng niên học đâm cho đến khi lên tới tuyệt học. Nó đẹp nhưng không trọn vẹn. Người con gái anh yêu đã chọn cái tắt thở để giải thoát mình khỏi những cuộc bào chữa vã và ê chề của một gia đình không hạnh phúc của ba mẹ. Sự ra đi của chị làm anh cảm thấy suy sụp. Chính anh đã không bên cạnh để thấu hiểu người mình yêu trng những lúc khó khăn nhất. Chị đi trong im lặng, anh nói chị còn nợ anh một lời chia tay. Và anh cứ chờ... cho đến khi chúng tao gặp nhau, tìm thấy nơi nhau những đồng điệu, bên nhau như những người bạn thân.


Chuyện tình cảm của chúng tao trôi đi nhẹ nhàng. Nhiều lúc tôi cảm thấy nhẹ nhàng tới mức nặng nề khó tả. Cái cảm giác đó cứ nặng dần lên từng ngày. Tôi nhận ra rằng trong mỗi chúng tao vẫn chưa rũ sạch những mảng bụi ký mỏ ác về người cũ. Từng ngày, những mảng bụi tưởng như đã rơi vãi bớt thì nay lại thấy nó càng ngày càng bám sâu hơn vào cuộc sống của chúng tôi. Chúng tôi hay dành mỗi tối thứ bảy để đến quán café quen, để từ khung cửa sổ trên cao này chúng tôi có trạng thái ngắm xuống một góc thành thị ồn ã. Tôi và Du vẫn cùng nhau lang thang khắp danh thiếp con phố đông đúc mỗi khi phố bắt đấu sáng đèn, có lúc chúng tao chẳng nói gì với nhau, chỉ đi cho nỗi cô đơn lạc lõng trong lòng hòa vào dòng xe cộ nhốn nháo để che giấu đi những lỗ hổng trong lòng mà không nói ra thành lời ấy. Có lẽ cả hai đang tự cảm nhận ái tình này có thật sự là ái tình hay đồng cân là sự đồng cảm của những kẻ... đã từng yêu?


Dạo thời gian này tôi và Du ít nhắn tin hay gọi điện cho nhau hẳn. Dường như tôi cũng chẳng bận tâm lắm về điều ấy. Đây là trên dưới lặng mà cả hai chúng tao có nhẽ đều đang cần.


Đã hai tuần rồi chúng tao chưa gặp nhau. Thành phố này có lớn đến nỗi chúng tôi chẳng thể dành 30 phút để gặp nhau đâu hay cả hai đều không muốn? Hai tuần, chúng tôi chỉ gửi cho nhau một đôi tin nhắn, đôi ba câu đàm thoại ngắn ngủi như thể đồng cân để nhắc nhở sự tồn tại của nhau mê hoặc như để kiểm tra xem điện thoại có còn hoạt động hay không. Trong giọng nói cũng có chút mệt mỏi và gượng gạo. Hôm nay đã là ngày thứ ba liên tiếp trong hai tuần đó tôi không nhắn tin trả lời những sms của Du. Du vẫn nhắn tin đến hỏi tôi vì sao không bắt máy, không trả lời tin nhắn. Tôi vẫn im lặng. Các sms có vẻ đến dập dồn hơn, những cuộc gọi nhỡ trong máy cũng nhiều hơn. Tôi cứ mặc cho đoạn nhạc chuông nhảy múa trong đầu hòa lẫn với những bản nhạc không lời đang phát ra từ cái notebook trên bàn. Tôi gục dài trên mặt bàn, nhìn ra của sổ. Những đám mây trắng đang ôm tọn lấy mặt trời, ly cafe sữa thơm phảng phất trong phòng, tôi nhớ không khí của quán café quen cũ kỹ, tôi nhớ mùi thơm ngào ngạt, ấm nóng của ly café đen trên tay Du. Và tôi cũng đang nhớ Du. Một nỗi nhớ mà có nhẽ đã lâu lắm rồi giờ tôi mới có trạng thái gọi lại đúng tên. Tôi muốn được nhìn thấy Du, ngay lúc này.


Cuộc gọi nhỡ cuối cùng của Du đã cách đây hơn nửa tiếng. Chiếc phôn của tôi nằm im lìm trên góc bàn, chốc chốc lại sáng lên nhấp nháy báo có những cuộc gọi nhỡ. Tôi mặc xác chẳng buồn mở máy. Có lẽ Du cũng chán cái sự lặng im của tôi và không thèm gọi nữa. Giờ anh còn đang bận hàng đống việc ở văn phòng, một con nhỏ như tôi có phải thành ra bỏ xó hơn không? 9h hơn mà trời đất ơi gay gắt nắng, cái nắng cáu kỉnh ngoài ô cửa như đang nhìn vào sự mỏi mệt và trông đợi của tôi. Tôi nhận ra mình đang nhớ Du.... Rồi tiếng gõ cửa lôi tôi ra khỏi những suy nghĩ


- Như có trong phòng không? Mở cửa ra- là tiếng của Du. Nhưng tôi vẫn im lặng, tiếng gõ cửa vẫn vang lên. Tôi phải biết nói gì về những ngày qua đây? Phải giải thích làm sao cho sự im lặng của mình? Tôi sợ Du sẽ nổi xung khi nhìn thấy tôi. Nhưng rồi tôi cũng quyết định mở cửa. Du bước vào phòng, anh để cái cặp tài liệu chừng trên bàn, nhìn vào chiếc phôn vẫn đang sáng lên từng hồi. Du nhìn tôi khó hiểu:


- Tại sao lại không bắt máy của anh?


Tôi im lặng. Du vẫn nhìn tôi. Tôi bất đồ vòng tay ôm lấy Du, áp mặt vào ngực anh im lặng. Tôi nghe tim mình đã yên bình, nó đã lấy lại nhịp đập đồng điệu với nhịp đập nơi lồng ngực Du. Tôi biết những giọt nước mắt lúc này à hiện thân rõ ràng nhất của sự phẩm bình yên và hạnh phúc.


- Em sao thế? Những ngày qua em làm anh lo quá.- Giọng Du vẫn ấm và trầm càng làm cho cái tôi bé nhỏ yếu đuối muốn núp thật lâu vào anh. Hai tuần, đủ để tôi nhận ra sự có mặt của Du trong cuộc sống của tôi quan trọng nhường nào, mặc dù trước đó sự có mặt ấy bị lẫn vào những mảng ký ức cũ kỹ. Du, lúc này không còn hỏi gì nữa, anh cứ để tôi dựa vào và lặng im như thế. Trưởng thành và an toàn là thứ cảm giác Du tạo thành ra ở nơidoc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat  tôi.... Bản nhạc không lời vẫn đều đều phát ra, chân thật, sâu sắc. Giống như ái tình của Du lúc này, The moment của Kenny G làm những nỗi sợ hãi về sự vỡ lở của tình yêu trong tôi biến mất, còn nỗi nhớ Du thì như sực nức nở lên. Tôi biết khoảnh khắc này chính thị là khoảnh khắc tôi muốn tìm lại trong suốt những ngày qua... Tôi yêu Du.


...........


Trong tình yêu, có những thứ cũ kỹ phải được xóa đi để những điều mới mẻ hơn đến. Tình yêu chân chính cũng cần những trên dưới lặng, lúc ấy chính thị là lúc mỗi người nhìn lại quá vãng lần cuối để rồi rũ sạch những vướng bận không đáng. Tình yêu cũng cần những giọt nước mắt, để gột sạch những bụi buồn. Và ái tình cũng giống như bản nhạc không lời phẩm bình yên, sâu lắng và đồng cân cần một thứ độc nhất nơi người nghe đó là lắng nghe. Hôm nay hết rồi những vướng bận của hôm qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét